Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 866 -



Chương 866 -




Tạ Tử Lê cắt lời ông ấy: “Cửa hàng của chúng tôi chỉ có bà chủ có cách chữa trị cho người bị nhiễm bệnh thôi, không thể phổ biến ra phạm vi lớn. Nhưng hình như nhóm nghiên cứu mà chúng tôi gặp đang nghiên cứu thuốc ngăn chặn vi rút gì đó ấy.”
Doãn Cố sửng sốt: “Thật sao?”
Đây quả thật là một tin tốt bất ngờ!
Chu Minh Dương đi qua nói: “Trước khi thuốc ngăn chặn có hiệu quả được nghiên cứu ra thì chắc là cửa hàng chúng tôi có thể giúp mọi người giải quyết được một số vấn đề.”
Chu Minh Dương kéo Doãn Cố đi qua bên cạnh, giọng nói đều đều: “Lúc nãy các ông cũng đã thấy thực lực của nhân viên chạy vặt và bà chủ rồi. Thật không giấu giếm, nhân viên chạy vặt của cửa hàng chúng tôi là cao thủ ẩn thế, không nhẫn tâm để thế nhân chịu sự khổ sở của dịch bệnh zombie xâm chiếm nên đã cố tình xuất sơn tương trợ.”
Chu Minh Dương nói toàn lời hay ý đẹp, Tạ Tử Lê và Quán Trọng cố gắng căng cứng nét mặt, chỉ sợ bị lộ tẩy.
Dự tính đến làm tại cửa hàng mới đầu của họ không cao thượng thế đâu, nhưng có thể giúp đỡ khách hàng chịu sự quấy nhiễu của dịch bệnh cũng coi như nhân quả viên mãn.
Doãn Cố không tiếp lời ngay, một nhóm người xuất hiện vô cùng đột ngột, thực lực thâm sâu khó lường, vừa dùng kiếm vừa vấn tóc, quả thật có tí phong thái của cao nhân ẩn sĩ.
Nếu họ thật sự có cách chữa zombie cắn, ngăn chặn vi rút lan rộng thì Doãn Cố và khu dân cư Tứ Diệp Thảo cũng không thể từ chối nữa.
Thật ra thì suy nghĩ của họ đã thay đổi vào lúc này.
Những người này muốn mở cửa hàng ở khu dân cư, họ bằng lòng chấp nhận.
Thời gian chờ đợi rất khó chịu, nhưng mọi người tập trung ở bên ngoài phòng vô trùng mãi không rời đi. Khoảng thời gian ấy họ gặp ba đợt zombie tập kích, lần cuối cùng là năm con zombie biến dị đến.
Cùng với từng lần nhân viên chạy vặt nhẹ nhàng xử lý đợt zombie bạo động cỡ nhỏ, zombie biến dị cũng bị chém chết dễ dàng, người trong tiểu đội Doãn Cố dần dần nhìn nhân viên chạy vặt bằng ánh mắt khác, từ khinh thường hoài nghi lúc ban đầu trở thành vô cùng kính sợ.
Nửa tiếng sau, rèm cửa phòng vô trùng được kéo ra từ bên trong, Lộ Dao tiện tay cởi đồ bảo hộ trên người, khẩu trang và bao tay ra, sải bước đi qua bên đường thở hắt ra một hơi mới quay đầu lại nói chuyện: “Tạm thời anh ta không sao, chỉ là vết cắn khá nghiêm trọng nên cần nghỉ ngơi nhiều trong một khoảng thời gian. Lát nữa chúng tôi dọn dẹp đồ đạc là mọi người có thể đưa người bệnh về.”
Trương Ái Quân nằm trên băng ca đơn sơ, vết thương một bên mặt, cổ và trên vai đều đã được băng bó ổn thỏa.
Chỉ là người đang chìm vào giấc ngủ sâu, hai mắt nhắm chặt, nửa gương mặt lộ ra hơi xanh xao.
Người trong khu dân cư Tứ Diệp Thảo không dám tiếp cận bừa bãi.
“Anh ta không sao thật chứ? Không đột nhiên biến thành zombie chứ?”
Ai cũng đã có vài lần gặp zombie mới đầu bị cắn không có triệu chứng gì, nửa ngày sau đột nhiên nổi điên, vồ được ai là cắn, lần nào cũng sẽ có rất nhiều người chết.
Lộ Dao: “Anh ta bị cắn ngay mặt, quá gần não nên quả thật cần chú ý nhiều hơn.”
Vừa nói xong câu này, người xung quanh bỗng chốc lùi ba bước dài ra sau.
Lộ Dao lại nói: “Nên lúc xử lý vết thương tôi rất cẩn thận, xử lý đi xử lý lại tận năm lần. Tôi đã từng gặp người có vết thương còn nghiêm trọng hơn anh ta mà người đó cũng đã khỏi rồi, có lẽ Trương Ái Quân cũng không có vấn đề gì đâu.”
Mẹ của Trương Ái Quân kéo chân bị trật di chuyển từng bước đến bên cạnh Trương Ái Quân, ngắm nghía con trai kỹ càng hồi lâu lại quay người khom lưng cảm ơn Lộ Dao.
Bạn đời của bà ấy đi đứng bất tiện, lúc nãy lại bị hoảng sợ nên ngồi trên một tảng đá bên đường, chỉ có thể lo lắng ngóng sang bên này chứ không thể đứng dậy.
Lộ Dao lấy một chiếc bình thủy tinh nhỏ nhắn trong túi vải ra đưa cho bà cụ: “Đây là mật ong rừng chỉ cửa hàng tôi có, khi nào người tỉnh lại thì cho anh ta uống, giúp ích cho việc chữa lành vết thương.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận