Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 149 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 2



Chương 149 - "Tôi thích Lộ Dao nhất.” 2




"Tôi thích Lộ Dao nhất.” 2
Ánh sáng hy vọng trong mắt đám người tí hon dần tắt đi, vẻ mặt chết lặng, im lặng chấp nhận kết quả phôi thai này đã chết.
Thiên Lãng và Bối Bối canh giữ bên cạnh rương bào thai đã khóc đến khàn giọng, không phát ra tiếng được nữa, chỉ có những giọt nước mắt lớn cứ không ngừng trào ra.
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ xuống khiến người ta cảm nhận được một cách chân thực cái gì gọi là "lạnh cả sống lưng".
Bất Độc vừa tỉnh ngủ đang dụi mắt đi ra: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lộ Dao thuật lại đơn giản chuyện phôi thai cho Bất Độc nghe, lại nghĩ đến thân phận của cậu nên đã gọi cậu qua đó nhìn một chút, có lẽ còn có cách cũng nên.
Bất Độc nhìn nhìn cái rương gỗ, chân mày nhíu chặt rồi khó xử lắc đầu: "Mặc dù vẫn chưa chết hẳn nhưng cũng không thể sống được nữa. Xin lỗi, năng lực của con chủ yếu là để tấn công nên không cứu được nó."
Lộ Dao hơi sửng sốt: "Ý con là nó vẫn còn hơi thở hả?"
Bất Độc gật đầu: "Vẫn còn một chút."
E rằng cũng chỉ có Bất Độc mới cảm nhận được sự tồn tại của sự sống mỏng manh trên sinh mạng này.
Năng lực của Bất Độc là "tấn công". Cậu không có năng lực "cứu sống".
Lộ Dao lập tức nghĩ rằng có thể năng lực "cứu sống" này có tồn tại.
Hạt ngọc trai đen sáng bóng trên cổ tay cô chợt lóe sáng. Lộ Dao hơi khựng lại, có cảm giác như mình đang bị một đôi mắt điềm đạm từ ái nhìn chằm chằm vậy.
Ngay giây phút tiếp theo, Lộ Dao móc Thần Chi Lệ từ trong kho hàng cá nhân ra.
Rương bào thai quá nhỏ, ngay cả một hạt ngọc trai cũng đựng không vừa nên Lộ Dao sợ sẽ chen chết cái bào thai bé nhỏ này. Thế là cô quay đầu lại bảo Bất Độc đi lấy cái bát nhỏ tới.
Dưới đáy bát rải một lớp ngọc trai, bên trên lớp ngọc trai là hai cái khăn lông mềm mại. Rương bào thai được bỏ vào đó, xung quanh rải đầy ngọc trai.
Lộ Dao lạ sử dụng chúc phúc của nữ thần Fulla một lần nữa. Cô tưởng tượng ra cảnh tượng viên thuốc tan thành nước rồi phát huy tác dụng của nó để hóa thần lực của nữ thần Biển Sâu ẩn chứa trong Thần Chi Lệ thành một "viên thuốc", sau đó từ từ thấm vào trong phôi thi.
"Thình thịch, thình thịch". Rương bào thai lại nảy lên một lần nữa. Phôi thai tái nhợt dần dần trở nên hồng hào.
Sau khi bị hấp thu, Thần Chi Lệ lớn chừng đầu ngón tay dần dần thu nhỏ lại chỉ còn bằng chừng hạt gạo.
Rương bào thai khôi phục lại sự sống, "thình thịch" mạnh mẽ đến nỗi rương cũng rung lên.
Lộ Dao cụp mắt xuống nhìn. Sau khi màu sắc trở lại bình thường, hình dạng và kích thước của phôi thai này trông có hơi giống thứ gì đó mà cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Tử Diệp cố gắng che giấu sự ngạc nhiên là không thể tin nổi trong mắt mà chạy lên tầng lấy cái nắp rương xuống đóng kín rương bào thai một lần nữa.
Lộ Dao trầm ngâm. Hình như vừa rồi cô nhìn thấy chỗ phần đuôi phôi thai có một khúc dính lên vách của rương bào thai thì phải.
Đáng tiếc là động tác của Tử Diệp quá nhanh nên cô không thấy rõ.
Đám người tí hon đang canh xung quanh quay qua nhìn nhau, vẫn cực kỳ hoang mang và bối rối.
Hà Âm là người lên tiếng hỏi đầu tiên: "Phôi thai không sao nữa rồi hả?"
Lộ Dao không nói gì mà chỉ nhìn về phía Tử Diệp.
Tử Diệp quỳ gối xuống đất dán lỗ tai vào rương bào thai.
Rương bào thai cứ như đang giả vờ biến thành một trái tim khỏe mạnh vậy, cứ cách ba năm giây là lại nảy lên một lần, vách rương sờ lên âm ấm, trông mạnh mẽ hơn cả lúc mới được cầu từ trong Thần Điện ra nhiều.
Tử Diệp nói bằng giọng điệu chắc nịch: "Không sao nữa rồi."
Thiên Lãng và Bối Bối ôm chặt lấy rương bào thai, trong đôi mắt khóc đến sưng lên có chứa ánh sáng lấp lánh. Bọn họ ngửa đầu nhìn về phía Lộ Dao nhưng lại nói không nên lời.
Lộ Dao phẩy tay, coi như là không phụ lòng người. Đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi cô mới cảm thấy hơi khát nên định đứng dậy đi rót nước.
Bối Bối chợt đứng lên: "Chờ một chút."
Lộ Dao quay đầu lại: "Hả?"
Mặt Bối Bối đỏ bừng: "Xin lỗi nhiều, cảm ơn cô."
Thiên Lãng cũng đỏ mặt khom người xuống: "Xin lỗi nhiều, cảm ơn."
Lộ Dao im lặng, một lát sau mới lên tiếng: "Tôi muốn nhìn rương bào thai thêm lần nữa được không?"
Chút chuyện nhỏ này Lộ Dao cũng không để trong lòng.
Chỉ là vừa rồi cố gắng cứu người nên cô chưa quan sát được kỹ càng cẩn thận. Trong đầu Lộ Dao còn thiếu một số chi tiết nên cô muốn nhìn thêm lần nữa để xác nhận.
Thiên Lãng và Bối Bối quay qua nhìn nhau một cái, nghĩ đến chuyện lúc trước là lại đỏ mặt sau đó lui qua một bên.
Lộ Dao không hề giơ tay ra mà thật sự chỉ liếc nhìn một cái. Sau khi chắc chắn đã nhìn kỹ kết cấu trên nóc rương bào thai, cô nói: "Được rồi, cảm ơn nhé."



Bạn cần đăng nhập để bình luận