Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1037 -



Chương 1037 -




Kỵ sĩ đứng đó một lúc lâu, sau đó đã ôm chồng sách đó vào phòng đọc, tìm chỗ ngồi ngay góc ngồi xuống đọc thật.
Sau khi ngồi xuống là không thể đứng dậy được nữa, mãi cho đến khi chuông báo hiệu vang lên, thông báo thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc thì anh ta mới luyến tiếc đứng dậy.
Đúng như những gì Lộ Dao dự đoán, ví tiền của khách hàng khu ba rất dày, có thể là do ít khi có cơ hội được thả ra ngoài nên lúc họ rời đi khỏi tiệm sách thì không ai là ra về tay không cả.
Chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi thôi mà cửa tiệm đã bán ra được hai ba trăm quyển sách rồi.
Những tựa sách văn học kinh điển được xuất bản lúc đầu bán rất chạy, trong đó số lượng tiêu thụ của &LTBá Tước Monte Cristo> và &LTTr;ăm Năm Cô Đơn> là cao nhất, số văn học bỏng ngô lần lượt được ra mắt cũng có đột hot khá tốt, đặc biệt là &LTNhà Hàng Giữa Các Vì Sao> và &LTTruy;ền Thuyết Phàm Nhân Tu Tiên> có độ hot cao nhất, điều này chứng minh những buổi livestream theo chủ đề của tiệm có hiệu quả rất tốt.
Quyển sách nổi tiếng nói về tâm lý học <Động Lực Và Tính Cách> mới được xuất bản mấy ngày trước đã bán được mười mấy quyển, lượng tiêu thụ của những quyển mới được lên kệ hôm nay như &LTTam; Quốc Diễn Nghĩa>, &LTWalden>, &LTHo;àng Tử Bé>… cũng khá tốt.
Đám tù nhân lục tục rời khỏi tiệm sách, chỉ còn lại tám cai ngục bảo vệ đang đi xung quanh canh giữ trong tiệm thôi.
0021 chần chừ đứng trước kệ sách một lúc lâu rồi đưa tay ra rút một quyển sách xuống.
Phía sau vọng lại tiếng bước chân, 0021 nghiêng nhẹ đầu ngoái lại nhìn.
0022 dừng lại ngay phía sau anh ta, tiện tay rút bản đọc thử của quyển &LTVòng Đời Vây Bủa> từ trên kệ xuống, hai mắt rũ xuống nhìn quyển sách trong tay, hạ thấp giọng hỏi : “Bà chủ đã nói gì với anh thế?”
Ký túc xá của 0022 và 0021 nằm cạnh nhau, bình thường hai người thường cùng nhau tan làm, quan hệ của họ cũng khá thân thiết.
Những đội viên khác có thể không nhận ra nhưng 0022 có thể thấy kể từ lúc 0021 bị bà chủ kéo sang một bên để nói chuyện thì tâm trạng anh ta đã không ổn rồi.
0021 là đội trưởng đội bảo vệ trong lần này, nhưng 0022 lại lớn tuổi hơn anh ta, thời gian ở trên đảo cũng dài hơn, vì thế tính tình cũng hoà nhã hơn khá nhiều.
0021 nhớ đến những gì bà chủ nói thì lại thấy phiền lòng, đáp lại một cách không cảm xúc: “Cô ấy bảo tôi thư giãn đi.”
Bà chủ là loại người mà 0021 ghét nhất, những người như vậy không hiểu gì hết, cho rằng tù nhân bậc 3S đều là người tốt, cứ sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tiệm nên không cho anh ta động vào đám tù nhân đó.
Đợi khi bị đám tù nhân đó hãm hại rồi thì e là cô ấy còn không kịp phản ứng nữa là.
Bị chuyện ngoài ý muốn của người chủ trước ảnh hưởng sâu sắc nên lần này trưởng nhà giam đã phá lệ điều họ đến đây, chủ yếu là để bảo vệ bà chủ người nguyên sinh đây, nhưng cô ấy lại không biết cảm kích.
Do 0021 là đội trưởng, cũng là cai ngục có năng lực mạnh nhất trong đội bảo vệ nên đã cố ý sắp xếp anh ta bảo vệ bà chủ.
Chỉ là họ không nói chuyện này cho cô biết.
Trên đảo hiếm khi có người nguyên sinh, ban đầu khi mới nhận được nhiệm vụ thì đội viên đội bảo vệ rất tò mò về bà chủ này, còn cố ý lôi ra đống video giám sát của phố sách để nghiên cứu nữa.
Chỉ có thể nói là nghiên cứu qua màn hình và tiếp xúc với người thật hoàn toàn khác nhau, cũng có thể là do họ ở trên đảo quá lâu nên đã không còn biết nên giao lưu với người nguyên sinh thế nào nữa rồi.
Chiều hôm qua, khi cả đội bảo vệ đến tiệm sách thì cũng không nói được bao nhiêu câu với bà chủ.
0022 nghe 0021 than thở xong, vừa định an ủi đồng nghiệp của mình thì đã thấy bà chủ đang đi về phía họ.
Cô bình tĩnh ung dung, hai mắt khẽ cong lên, khoé miệng nhếch hờ, hoàn toàn khác với trạng thái của 0021, 0022 tiến lên trước một bước như phản xạ, đứng chắn trước mặt 0021.
Lộ Dao phân biệt tám cai ngục tuần tra trong tiệm bằng các đặc điểm trên cơ thể người máy, cô nhận ra cai ngục đang nói chuyện với 0021 là 0022 nên cũng muốn lên tiếng giải thích chuyện lúc nãy: “Vào thời gian nghỉ ngơi tiệm sẽ đông khách hơn mọi khi, mọi người phải tuần tra liên tục để bảo vệ sự an toàn của cửa tiệm và các nhân viên như thế đúng là vất vả, tôi vô cùng cảm kích về điều này.”
0021 nghiêng mặt sang một bên, thờ ơ hừ nhẹ một tiếng.
0022 thở dài một hơi, vốn muốn cười đáp lại bà chủ nhưng lại chợt nhớ đến sự bất tiện của cơ thể người máy này nên đã khựng lại, dịu dàng trả lời: “Đây là trách nhiệm của tôi, bà chủ không cần khách sáo như thế.”
Lộ Dao thấy mặc dù 0021 vẫn còn khẽ hất cằm nên giọng điệu cũng mềm mỏng hơn một chút: “Mở cửa làm ăn, cho dù là hoàn cảnh của phố sách khá đặc biệt nhưng nói cho cùng thì khách hàng vẫn là khách hàng. Tôi biết mọi người lo lắng cho sự an toàn của tôi. Lúc nãy tôi thất lễ rồi, mong mọi người đừng để trong lòng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận