Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 831 - Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 2



Chương 831 - Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 2




Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 2
Lưu Thành thấy rau cải và trái cây tươi được dỡ xuống sau thùng xe, kéo mạnh ống tay áo của Hà Tân Trạch: “Anh, mau nhìn kìa! Bà chủ của cửa hàng cũng chi mạnh tay thật đấy, rốt cuộc họ lấy đâu ra nhiều rau củ tươi vậy chứ?”
Hà Tân Trạch đã biết Lộ Dao là bà chủ đứng sau trạm chạy vặt rồi, ngày thường ra ngoài cũng sẽ gặp cô, nhìn mấy thùng hàng hóa họ dỡ xuống xong từ từ nhìn đến xe tải lớn.
Lưu Thành chú ý thấy tầm nhìn của anh ta nên cũng nhìn theo: “Trên thùng xe có logo của trạm chạy vặt, chiếc xe này cũng là của họ, lần đầu em thấy xe chở hàng kiểu này đấy.”
Lưu Thành nói xong rồi chậm rãi đi qua xe tải, cười híp mắt bắt chuyện: “Bà chủ, các cô bán những rau củ này sao?”
Lộ Dao ít nhiều cũng biết hộ dân sống xung quanh trạm, chậm rãi lắc đầu: “Chút xíu này cũng chẳng đủ để bán, huống chi chúng tôi chỉ làm dịch vụ hậu cần thôi.”
Lưu Thành nhìn cải thìa xanh tươi mơn mởn, củ cải trắng to dài bóng loáng và cà tím trong thùng nhựa đen, một chồng thùng bên cạnh còn có quả lựu to và tươi ngon, chuối tiêu tỏa ra hương vị hấp dẫn, táo đỏ quả to, cậu ta lặng lẽ nuốt nước bọt, lại ngước lên nhìn Lộ Dao: “Có thể châm chước chút không? Thật sự đã lâu lắm rồi tôi không được ăn rau cải và trái cây tươi.”
Lộ Dao lấy một ít từ trong thùng giống hệt, bỏ vào túi giấy gấp màu da bò rồi đưa cho Lưu Thành: “Khách hàng cũ, tặng cậu một ít.”
Vốn dĩ Lưu Thành còn tưởng sẽ nghe được mấy lời khó nghe cơ, không ngờ bà chủ lại hào phóng vậy, cậu ta luống cuống tay chân nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Hà Tân Trạch vốn còn đang nhìn xe tải lớn bên cạnh, nay nghiêng đầu nhìn chăm chú Lộ Dao vài lần, không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên cửa hàng lại có xe chở hàng?”
Lộ Dao cũng không giấu giếm, nghiêm túc giải thích: “Thật ra cửa hàng tổng của chúng tôi nằm ở thành phố Cao Thăng, dạo này đang cân nhắc xây dựng một tuyến đường vận chuyển hàng hóa từ thành phố Lục Nghị đến thành phố Cao Thăng, chủ yếu dùng để vận chuyển kiện hàng.”
Hà Tân Trạch và Lưu Thành đều ngỡ ngàng, yêu cầu và sự khác biệt giữa giao hàng nhanh và chạy vặt cùng thành phố khác nhau hoàn toàn, nhất là khi tình hình bên ngoài nguy hiểm bất ổn như hiện nay, ấy vậy mà trạm chạy vặt nảy ra ý tưởng này.
Không, nói chính xác là thực lực ấy thế mà kinh khủng vậy, đã vượt xa sức tưởng tượng của họ rồi.
Lộ Dao thấy họ im lặng bèn lo lắng hỏi: “Có phải bây giờ làm ngành hậu cần sẽ thiếu nguồn khách hàng không? Suy cho cùng cũng đã trải qua thời kỳ loạn lạc lâu thế, rất nhiều người đã đổi chỗ ở, nhu cầu giao hàng nhanh chắc không cao lắm.”
Hà Tân Trạch và Lưu Thành bất chợt thấy hơi xấu hổ toát mồ hôi với ánh mắt hết sức chân thành của bà chủ.
Chuyện này mà cần hỏi họ à?
Hà Tân Trạch ngập ngừng một lát rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần: “Không không không, nếu các cô có thể làm được thật thì chắc chắn việc kinh doanh sẽ không tệ đâu.”
Lưu Thành cũng nói ngay: “Chỉ với thành phố Lục Nghị thôi, lúc dịch bệnh zombie mới bùng phát, có rất nhiều người chết nhưng cũng có không ít du khách bị kẹt lại đây. Rất nhiều người trong số họ muốn quay về thành phố cũ nhưng bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, đa số mọi người đều không thể rời đi thuận lợi. Có lẽ cửa hàng của các cô sẽ trở thành bước ngoặt để họ liên lạc lại được với người nhà.”
Lưu Thành rất ít khi nghiêm túc như thế này, trong số những người cậu ta quen thì có không ít du khách trong đó, đa số đều sống rất khó khăn.
Nếu vẫn còn cơ hội đoàn tụ với gia đình, chắc chắn họ sẽ không chút chần chừ.
Lòng hai người thật sự mong rằng trạm chạy vặt sẽ mở dịch vụ hậu cần, trông họ cũng có thực lực làm chuyện này.
Lộ Dao ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên, hình như đây là lần đầu tiên cô nhận được phản hồi tích cực từ khách hàng một cách trực tiếp như vậy.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành nói chuyện với lộ Dao một lát rồi về nơi ở một chuyến, giấu đồ Lộ Dao cho lúc nãy đi mới lần nữa đeo hòm thuốc lên đi đến căn cứ.
Ba người Lộ Dao dọn mấy thùng rau củ tươi vào cửa hàng, Lộ Dao bảo Harold và Lục Minh Tiêu đi nghỉ còn cô thì hỏi thăm nhân viên về tình hình của trạm.
Mọi thứ ở trạm thành phố Lục Nghị đều bình thường, chỉ là hình như dạo này bên căn cứ Lê Minh có vài biến động.
Cao Thi Mộng và dì Châu chỉ phản hồi tình hình trong cửa hàng, Cao Thẩm Niên định báo kế hoạch của anh ta cho Lộ Dao biết nhưng Lộ Dao lắc đầu từ chối.
“Chuyện riêng của anh không cần báo cáo cho tôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận