Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 841 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 3



Chương 841 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 3




Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 3
Ông cụ vội vàng gọi họ lại: “Đợi đã, bọn tôi muốn gửi thư cho con gái mình, có phải đưa cho các cậu cũng được không?”
Mối làm ăn đến rồi!
Harold vòng ngược về, thuần thục đưa tờ rơi phiên bản mới nhất cho họ: “Đây là tờ rơi quảng cáo của cửa hàng chúng tôi, trên đó có phạm vi hoạt động và cách thức liên hệ của cửa hàng, nếu có nhu cầu liên hệ bất cứ lúc nào cũng được.”
Hai vợ chồng nhận lấy tờ rơi, đây không phải là tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt mà họ đang nghiên cứu lúc nãy đó sao, chỉ có điều tờ rơi mới nhận này có thêm dịch vụ chuyển phát nhanh đến các thành phố khác.
Lúc tiểu đội Harold bước ra khỏi khu chung cư Xuân Xuyên thì đã cầm theo gói hàng chuyển phát nhanh mới.
Lần này là mang đi gửi!
Trước khi lên xe, Harold đưa gói hàng trong tay lên: “Lát nữa quay về bắt đầu học lái xe.”
Tạ Tử Lê nhìn chiếc xe điện nhỏ nhoi đang nằm bên ven đường, sau đó lại nhìn sang Harold: “Chúng ta về bằng cách nào đây?”
Harold lấy ra hai cái ván trượt từ túi càn khôn, dùng dây xích buộc nó ra phía sau xe điện: “Tự mình điều khiển nó đi, còn nếu không thích thì đi bộ về.”
Ván trượt tốt hơn thùng rác lúc nãy nhiều, ngay cả Tạ Tử Lê cũng chấp nhận được.
Lúc Harold hướng dẫn người mới quy trình giao hàng thì Lộ Dao đang đích hướng dẫn Lý Mật và Hạ Hoài Tung ở cửa hàng.
Nhân viên kiểm kê chủ yếu trông coi cửa hàng, sắp xếp hàng hóa gửi đến và giao đi.
Lượng công việc không nhiều cho lắm, chỉ cần kiên trì và cẩn thận là được.
Sau này hàng hóa trong cửa hàng đều phân chia thành các khu riêng biệt, nhân viên kiểm kê phải sắp xếp mọi thứ cho chính xác.
Harold đưa người mới về cửa hàng, Lộ Dao cũng giải thích rõ hơn về nội dung công việc để Lý Mật và Hạ Hoài Tung nắm rõ, ngay sau đó chuẩn bị đến trạm chạy vặt ở thành phố Lục Nghị.
Bốn nhân viên chuyển phát nhanh mới được đưa đến đó để huấn luyện, phía trạm cũng có nhân viên kiểm kê riêng, Lộ Dao suy nghĩ một lúc rồi lại bảo Cơ Phi Thần nếu có thời gian thì đến cửa hàng hướng dẫn Lý Mật và Hạ Hoài Tung.
Cơ Phi Thần đã từng là nhân viên chuyển phát nhanh ở tiệm net được vài tháng nên kinh nghiệm cũng phong phú hơn hai người họ, dư sức hướng dẫn người mới.
Sau khi Bất Độc tan học từ nhà trẻ về thì cũng sẽ sang cửa hàng nhận đơn chạy vặt.
Lúc Cơ Phi Thần nhận được tin nhắn của Lộ Dao thì rất ngạc nhiên.
Cơ Phi Thần luôn cho rằng mình đã bị cho ra rìa khỏi khu phố thương mại rồi, hiếm lắm bà chủ mới nhớ đến mình, hơn nữa còn có thể làm việc chung với người trẻ, chỉ suy nghĩ về cảnh tượng đó thôi cũng đủ thấy phấn khích rồi.
Thành phố Lục Nghị, căn cứ Lê Minh.
Khu nhà ở container.
Trương Ni ăn nửa cái bánh bao nguội xem như bữa sáng, đột nhiên lại chợt nhớ ra gì đó nên bước đến cạnh giường, rút ra tờ biên lai giao hàng nằm giữa hai quyển sách được kê dưới gối, cúi đầu nhìn xuống tờ biên lai ấy, bất ngờ đến mức phải chớp mắt vài lần, nhìn kỹ một lúc rồi gọi chồng mình sang: “Anh xem này, trên biên lai hiển thị gói hàng đã được giao đến nơi rồi!”
Người đàn ông nghe vậy thì bước sang chỗ vợ mình: “Nhanh thế sao?”
Trương Ni: “Anh xem hành trình trên biên lai này, tối qua đã đến thành phố Cao Thăng, sáng sớm nay đã giao đến nơi rồi. Không phải chứng minh cha mẹ em vẫn bình an sao?”
Trương Ni không dám tưởng tượng, cũng không dám tin vào điều này.
Mọi chuyện quá thuận lợi rồi.
Năng suất làm việc của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đúng là cao đến mức quá đáng.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào tờ biên lai một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên ăn vội nửa chiếc bánh bao nguội còn lại rồi đến chỗ vòi nước súc miệng: “Chúng ta còn bao nhiêu vàng nữa?”
Trương Ni: “Em còn một sợi vòng tay, một sợi dây chuyền, một đôi bông tai, một chiếc nhẫn, cộng hết lại khoảng hơn năm mươi gram, lần trước sợi lắc tay kia cũng còn được một nửa.”
Người đàn ông nói: “Em lấy theo đi, chúng ta đến trạm hỏi thử.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận