Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 776 - Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 3



Chương 776 - Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 3




Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 3
Trương Duệ Nghiêu: "Bà chủ là ai vậy?"
Tạ Tu Lương: "Bà chủ là bà chủ của khu phố thương mại này chứ ai nữa? Cái game đưa hai người tới đây cũng là do bà chủ lên kế hoạch phát hành đấy."
Trương Duệ Nghiêu và Lâm Uẩn trố mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt người kia.
Đến tận bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy không chân thực lắm. Hoá ra trụ sở công ty phát hành [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới] lại là một khu phố thương mại hoang vu. So với những bí mật to lớn ẩn giấu trên khu phố này thì phúc lợi đến từ sự kiện mà bọn họ tham gia trông có vẻ không có gì đặc biệt. Có điều cũng là vì con đường này chứa bí mật to lớn nên nhất thời bọn họ như cảm nhận được sự chân thành của nhà phát hành. Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi!
Bỗng Lâm Uẩn lên tiếng: "Không đúng, công ty phát hành [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới] và [Lữ Khách Qua Thời Gian] là một mà? Trụ sở chính của công ty đúng là ở thành phố Dao Quang nhưng chắc chắn không phải nơi này."
Lâm Uẩn cũng là một người chơi trung thành của [Lữ Khách Qua Thời Gian]. Nhờ trò chơi này mà cô ấy mới biết công ty của Thời Diên chuẩn bị ra mắt [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới], cuối cùng là lọt hố thích mê.
Tạ Tu Lương: "Đúng là vậy, có điều đoàn đội phát hành [Lữ Khách Qua Thời Gian] và [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới] có hợp tác với nhau. Hai người không biết đấy thôi, thật ra thì [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới] còn một phiên bản nữa đang được vận hành ở quán net đối diện khách sạn này đấy. Tôi nghi ngờ có thể thế giới tu tiên liên kết với quán net kia chính là nguyên mẫu của thế giới trong [Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới]."
Trương Duệ Nghiêu và Lâm Uẩn: "!!!"
Tạ Tu Lương: "Hai người mau đi cất hành lý đi, tôi dẫn hai người đi qua quán net xem thử. Nghe nói hai người được tới chơi miễn phí, đừng lãng phí đấy, trên khu phố này có nhiều chỗ thú vị lắm."
Tạ Tu Lương đã ở khách sạn suối nước nóng mấy ngày rồi nhưng ngày nào cũng được mở mang tầm mắt giống hai người trẻ tuổi kia lúc này. Cuối cùng cũng đến lượt anh ta đảm nhận công việc làm người dẫn đường.
Nghe vậy, Trương Duệ Nghiêu và Lâm Uẩn choáng váng đi lên tầng cất đồ.
Bình thường không có nhiều người khổng lồ tới khách sạn suối nước nóng nên phòng khách trên tầng là có hạn. Hai người lên tầng nhờ Bạch Lộ lấy thẻ mở cửa phòng. Phòng của bọn họ đều là phòng đơn cả.
Sau khi đặt hành lý xuống, Trương Duệ Nghiêu đi một vòng quanh phòng, trái tim bỗng đập rộn lên không khống chế được. Thấy điện thoại di động không ngừng vang lên báo có thông báo mới, Trương Duệ Nghiêu bèn ngồi xuống kiểm tra.
Vì trước đó cậu ấy chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa nên mọi người trong nhóm ồn ào cả ngày rồi, lúc thì nói đến sự tích huy hoàng năm ngoái của K Hoàng, lúc lại lo lắng cậu ấy gặp chuyện bất trắc.
Trương Duệ Nghiêu cố gắng hít thở sâu vài lần, lấy lại bình tĩnh rồi mới bắt đầu trả lời tin nhắn.
Cậu ấy định nói một ít chuyện liên quan đến khu phố thương mại nhưng điện thoại cứ như bị hỏng vậy, không gửi đi được. Mấy giây sau có một khung thông báo hiện lên nhắc nhở cậu ấy chú ý đến thỏa thuận giữ bí mật.
Trương Duệ Nghiêu không dám xem thường thỏa thuận giữ bí mật của khu phố thương mại nữa, bụng đầy chuyện thú vị lại không thể chia sẻ cho bạn bè biết nên chỉ có thể báo cáo một số chuyện vụn vặt không quan trọng.
[Duệ: Tớ không sao, đã tới khách sạn rồi.]
[Lý: Bao giờ cậu tới phòng làm việc của [Phù Sinh] vậy?]
[Kình: Nhớ chụp ảnh nhé, đặc biệt là chụp vợ tớ nhiều chút.]
[Duệ: Xin lỗi, có khả năng không chụp được ảnh về cho mọi người xem. Vừa rồi có nhân viên làm việc tới nhắc tớ tới tham quan không thể chụp ảnh quay video.]
[Tùng: Gì mà hẹp hòi quá vậy? Bọn họ không muốn dùng sự kiện này để lấy báo cáo phản hồi, tiện thể PR cho nổi tiếng à?]
[Duệ: ... Có thể... Bọn họ không muốn thật.]
[Tùng: ???]
[Duệ: Anh Tùng à, về tớ mời cậu ăn cơm sau.]
...
Nhắn câu này xong, Trương Duệ Nghiêu cất điện thoại di động đi rồi thay quần áo chuẩn bị xuống tầng.
Ở thành phố Khai Dương cách đây rất xa, trong một căn ký túc xá nam nào đó của Đại học Bách khoa có ba nam sinh đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ cảm nhận được sầu não trong những dòng tin nhắn mà Trương Duệ Nghiêu gửi tới. Hình như cậu ấy gặp chuyện gì đó rồi thì phải, cuối cùng lại bảo muốn mời anh Tùng ăn cơm nữa, thật khiến người ta khó hiểu.
Trong một căn phòng khác ở khách sạn suối nước nóng, Lâm Uẩn nằm trên giường rộng rãi nhìn lên trần nhà. Điện thoại di động vang lên báo có tin nhắn mới. Cô ấy cầm lên thì thấy:
[Hoa: Sự kiện đó sao rồi?]
Người gửi tin nhắn là bạn của Lâm Uẩn.
Thật ra lần này Lâm Uẩn quyết định tham gia theo kế hoạch của nhà phát hành [Phù Sinh] là để chữa lành vết thương lòng. Cô ấy vừa mới kết thúc một cuộc tình ba năm, đối phương là mối tình đầu của cô ấy nhưng cuối cùng bọn họ lại chia tay vì anh ta chân đạp nhiều thuyền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận