Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 439 - Chúng tôi không phải người xấu 2



Chương 439 - Chúng tôi không phải người xấu 2




Chúng tôi không phải người xấu 2
Người đi đường đông như kiến, thỉnh thoảng có mấy ánh đèn hắt lên mặt bọn họ, soi sáng những khuôn mặt trông chẳng khác gì mặt nạ.
Dưới ánh đèn neon chớp nháy là khu phố đang bị bóng đêm bao trùm đầy náo nhiệt và rộn rã.
Tấm biển hiệu được nhân viên khu phố thương mại đánh giá là "màu sắc mang lại cho người nhìn cảm giác kiểu rất ồn ào sao đó" này ở giữa phố U Linh lại thành ra bình thường, gần như không nổi bật chút nào.
Lộ Dao chần chừ chốc lát, nhớ lại mấy quy tắc đã đọc vừa rồi một lần sau đó nghĩ bây giờ chưa đến tám giờ tối, ra ngoài không tính là vi phạm.
Thế là cô xoay người đóng cửa lại rồi hòa mình vào dòng người náo nhiệt như những du khách bình thường.
Hộp đêm, khách sạn, quán ăn, quán lẩu, sạp thịt nướng, cửa hàng đồ uống lạnh, phòng game...
Lộ Dao đi dọc theo con đường, tạm thời chưa xuất hiện cửa hàng nào nằm ngoài nhận biết của cô, giống như đống thủ tục trước khi đẩy cửa ra vừa rồi chỉ là một đòn phủ đầu ra oai với cô thôi vậy.
Có điều gần như cửa hàng nào cũng đông nghẹt khách, hơn nữa đoàn người đang xếp hàng cũng rất dài.
Ánh đèn lóa mắt, hoàn cảnh huyên náo, bóng đêm bao trùm. Đến khi đi được khá xa, Lộ Dao cảm thấy có gì đó không ổn nên định xoay người quay về.
Dù sao thì đây cũng là một thế giới xa lạ, chờ trời sáng rồi cô hẵng đi thăm dò thì an toàn hơn.
Lộ Dao không có tiền tệ của thế giới này nên có muốn mua chút đồ ăn ven đường cũng bó tay.
Mười giờ ba phút tối, Lộ Dao về đến cửa hàng mình an toàn.
Có điều chẳng biết dưới bậc thang đã có thêm hai bóng mờ một cao một thấp từ lúc nào. Chờ cô đến gần, hai cái bóng lập tức đứng lên.
Ánh đèn lập loè soi sáng một chàng trai có khuôn mặt kiên nghị và một cô gái xinh xắn.
Thật ra hai người này đã để ý đến Lộ Dao từ khi cô còn ở đằng xa rồi. Thấy đúng là cô đi về phía mình thật, trong lòng bọn họ cũng khẳng định hơn.
Không đợi Lộ Dao lên tiếng, cô gái mặc đồng phục làm việc màu đen cất lời trước: "Có phải bà chủ cửa hàng Mô hình nhà mini DIY sáng tạo Lộ Dao đó không?"
Lộ Dao giấu tay phải ra sau lưng, trong tay nắm chặt trượng Quy Giới, không gật đầu nhưng cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Hai người là?"
Cô gái mặc đồ đen nói: "Chúng tôi là nhân viên ban quản lý khu phố phía Bắc. Hai tiếng hai mươi tám phút trước chúng tôi nhận được thông tin xin vào khu phố của cô, vì cô mãi chưa tới ban quản lý nhận bản đồ, hướng dẫn mở cửa hàng, máy truyền tin và kẹo may mắn nên chúng tôi mới tới đây một chuyến."
Cô gái vừa dứt lời, chàng trai bên cạnh đã cởi balo đang đeo trên lưng xuống rồi lấy hộp giấy vuông vức bên trong ra, cẩn thận đưa tới trước mặt Lộ Dao.
Lộ Dao không giơ tay ra nhận, trong mắt chỉ có sự cảnh giác.
Gặp phải loại chuyện này, dù là ai cũng phải thốt lên một câu "có gì đó sai sai" chứ nhỉ?
Hơn mười giờ đêm rồi, người bình thường ai còn cần mẫn ra ngoài làm việc nữa? Đã thế còn chỉ vì đến đưa đồ cho cô nữa chứ.
Thấy Lộ Dao không nhận, trong mắt cô gái mặc đồ đen thoáng qua một chút hưng phấn. Cô ấy hắng giọng nói ra một câu nãy giờ vẫn luôn muốn nói: "Cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu."
Lộ Dao: "..."
Đây là lời thoại tiêu chuẩn của người xấu đấy.
Hai bên đang giằng co thì bỗng nhiên chàng trai im lặng nãy giờ kia bỗng mở miệng: "Cửa hàng mới mở tốt nhất là chủ cửa hàng nên đến ban quản lý nhận đồ trong vòng sáu tiếng đồng hồ đầu tiên. Lúc này còn chưa đến hai tiếng nữa là đến lúc khu phố đóng cửa rồi. Chúng tôi cũng là vì có ý tốt nên mới cố ý đưa tới thôi."
Lộ Dao nhíu mày: "Vậy sao điều này lại không được viết trong quy tắc mở cửa hàng?"
Hai người kia quay sang nhìn nhau một cái, đều nhận ra sự ngạc nhiên của đối phương, cứ như Lộ Dao vừa hỏi một câu vô cùng bất thường vậy.
Lộ Dao cũng nhận ra câu hỏi của mình có điều không ổn nên lướt qua hai người kia đi mở cửa, lại bật đèn lên rồi nghiêng người sang một bên nói: "Làm phiền hai người đi một chuyến rồi. Mời hai người vào trong uống cốc nước."
Cửa hàng này chính là nơi an toàn nhất của Lộ Dao.
Dưới phần lớn tình huống, dù đối thủ có mạnh đến mấy thì cũng sẽ không thể tạo thành tổn thương chí mạng cho bà chủ ngay trong cửa hàng được.
Không biết hai người này đang diễn trò hay thật sự không nghĩ nhiều mà vừa nghe Lộ Dao nói vậy, bọn họ cũng xoay người vào theo.
Trong cửa hàng mô hình không có gia cụ, nước trà hay bánh trái gì để đãi khách nên Lộ Dao lại đẩy cửa đi ra ngoài, qua phòng làm việc nhân viên khu phố thương mại lục lọi lấy một đĩa quà vặt rồi rót thêm hai cốc nước đá về.
Phòng làm việc số một nằm ngay bên cạnh cửa hàng mô hình nên đi về một chuyến chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Lộ Dao bưng quà vặt và nước trở lại cửa hàng, hai nhân viên ban quản lý được đối đãi tử tế mà sợ, khách sáo đôi cầu rồi mỗi người cầm một món quà vặt lên bóc vỏ bỏ miệng luôn.
Cô gái mặc đồ đen cầm một gói khoai tây cắt múi, vừa ăn một miếng đã sửng sốt. Cô ấy lại ăn thêm vài miếng nữa rồi mới giơ cái vỏ lên nhìn nhìn: "Đây là khoai tây cắt múi nhà nào sản xuất vậy? Ở phố U Linh mà cũng có thể làm được khoai thơm như này luôn. Sao trước kia tôi không biết nhỉ?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận