Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1390 -



Chương 1390 -



Hoa tươi hôm nay không còn là từng cành đơn lẻ nữa mà là một bó hoa lớn trang trọng và xinh đẹp, xen kẽ ở giữa là những bông hoa cát tường màu trắng, một vài nụ hoa cát tường màu xanh nhạt thấp thoáng trong đó điểm xuyết cho cả bó hoa thêm phần rực rỡ.Tiểu Mộng tận tâm giải thích cho ký chủ mù chữ nhà mình: "Một bó hoa cát cánh đen, thường thức của bà chủ càng ngày càng đẳng cấp."Xá Thiên vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại, đôi môi khẽ cong lên.Hoá ra đây là cảm giác có Giám Thần, thật khiến người ta si mê.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Hôm nay Lộ Dao còn gửi cả hộp đồ ăn cho ăn nữa này. Không biết cô ấy đưa cho anh món ngon gì, mau mở ra xem luôn đi!"Xá Thiên vốn là Thiên Ma, cũng là Thiên Ma hiếm có ngồi được lên thần vị từ khi Phạm Thiên tại vị đến nay.Sau khi phá ma thành thần sẽ trở thành Thí Thần không nhiễm bụi trần. Anh muốn nói rằng mình không có hứng thú với đồ ăn của phàm linh, nhưng lời đã ra đến khóe miệng lại bị anh nuốt về. Xá Thiên cẩn thận đặt bó hoa xuống, ngón tay khẽ chạm vào hộp đựng thức ăn màu hồng trước mặt. Sau khi mở ra, anh hơi sững sờ.Những miếng sườn ngắn phủ một lớp sốt nâu thẫm và rắc mè trắng được xếp ngay ngắn trong hộp cơm trưa cỡ lòng bàn tay. Xá Thiên gắp một miếng lên ngửi thử.Có mùi đường giấm.Anh không nhớ trước đây mình đã từng ăn món này ở đâu mà cứ có cảm giác mùi này rất quen thuộc. Anh nhẹ nhàng cắn một miếng, ký ức và mùi vị dần chồng lên nhau.Trong căn phòng thuê mờ tối chật hẹp, bọn họ đã từng ngồi cạnh nhau ăn một đĩa sườn chua ngọt hơi khét.Đĩa sườn chua ngọt xuất hiện lần đầu trên mâm cơm không phải do Lộ Dao nấu, mà là anh muốn trổ tài nấu cho cô ăn.Rất nhiều phàm linh thích nấu cơm. Trước đây anh không hiểu ý nghĩa của việc này, mãi đến khi đã ở bên Lộ Dao một thời gian, anh mới vô thức nảy sinh suy nghĩ vào bếp.Có điều việc nấu cơm trông thì có vẻ dễ nhưng thật ra không dễ chút nào. Lần đầu tiên làm món sườn xào chua ngọt, Xá Thiên cho quá nhiều đường, cũng không biết điều chỉnh lửa cho phù hợp nên làm ra được một đĩa sườn khét lẹt, còn ngọt đến mức rùng mình.Khi đó anh ngồi trên thảm, quay lưng về phía cô khó chịu bực bội với bản thân.Mấy năm đầu cuộc sống của bọn họ không được tốt lắm.Anh nấu hỏng một đĩa sườn chua ngọt, lãng phí nguyên liệu nấu ăn hiếm khi có được, mà tính Lộ Dao thì tiết kiệm xưa giờ, chắc chắn cô vẫn sẽ bình thản ăn hết cả đĩa.Khi đó Lộ Dao ngồi sau lưng anh gắp một miếng sườn lên cắn thử, nhai nhai mấy lần, nuốt xuống sau đó kéo kéo vạt áo anh: "Ngọt quá, có điều bên trong dính cả vị mất tự nhiên của anh nữa nên có chua có ngọt rồi, vừa ăn."Lục Minh Tiêu đang khom lưng ủ rũ ôm lấy đầu gối, nghe xong hai tai đỏ bừng: "..."Thật ra thì Lộ Dao không biết cách dỗ dành người khác lắm. Cô bận học hành, bận kiếm tiền, có lúc lại bận sầu lo chi nhiều hơn thu, biểu cảm trên mặt dần chết lặng, ngày càng giống một con rối.Nhưng lần nào cô cũng kiên nhẫn dỗ dành anh bạn trai thích ầm ĩ mất tự nhiên, lại còn thích nghĩ một đằng nói một nẻo của mình.Lục Minh Tiêu nhận ra nên lén lút học tập loài người để trở thành một bạn trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng những lúc gặp trắc trở, anh vẫn không kìm nổi mà cáu giận.Trong lòng anh, việc làm người khó hơn làm thần nhiều.Thỉnh thoảng anh lại có suy nghĩ cô bị mình liên luỵ.Lộ Dao luôn nhanh chóng phát hiện ra tâm trạng bất ổn của anh. Cô ra ngoài làm thêm, đêm khuya mới quay về căn phòng thuê nhỏ bé của bọn họ. Những khi đó cô thích nhất là ôm lấy anh từ sau lưng rồi dụi đầu vào lưng anh nói: "Anh đừng nhúc nhích, cho em sạc điện tí."Cảm giác làm dụng cụ sạc điện hình người cũng không tệ lắm.Giống như sự tồn tại của anh đã đủ để cô vui rồi vậy.Xá Thiên im lặng nhưng nhanh chóng ăn hết món sườn chua ngọt trong hộp cơm. Những mảnh ghép rời rạc trong đầu dần tụ lại tạo thành dáng vẻ một cô gái.Trước đây anh cố gắng kiểu gì cũng không thấy rõ mặt cô, bây giờ cuối cùng cũng thấy rõ ràng.Không lâu sau, chúng thần với người cầm đầu là Vận May nhanh chóng xông vào Phục Thần Điện. Nhìn thấy đóa hoa đen trắng thanh nhã trên bàn, bọn họ chỉ cảm thấy mình vừa nhận được một lời khiêu khích trắng trợn, nhưng cố tình chẳng ai làm gì được Lộ Dao cả.Đến sáng sớm một ngày khác, Tịch Vỹ và An Tự đi tới tiệm hoa, mỗi người mua một chậu hoa nhãn cầu rồi lại tạm biệt Lộ Dao.Tiên đoán Thiên Ma giáng thế ngày càng lan rộng nên Tịch Vỹ và An Tự cũng định tới Thần giới.Lộ Dao đưa mắt nhìn hai vị khách quen quay lại con đường nhỏ thường ngày hay đi rồi quay về khu phố thương mại một chuyến.Cách đây không lâu cô vừa đặt một một nhân viên người máy từ tinh vực, bây giờ cuối cùng hàng cũng tới.Một ngày sau, Lộ Dao để nhân viên người máy ở lại trông nom tiệm hoa, còn mình thì bước qua Tinh Môn, chính thức đặt chân vào Thần Ma giới. Sau đó cô men theo con đường nhỏ hôm trước Tịch Vỹ và An Tự đã đi để đến Thần giới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận