Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1174 -



Chương 1174 -



Lộ Dao mặc quần áo xong đứng lên, gọi Tinh Đường, lại gọi Yến Quy và Hoa Li dậy, cô muốn xem thử ai lại nửa đêm canh ba giả ma giả quỷ.Cửa lớn mở ra, bên ngoài chẳng có ai cả.Lộ Dao bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên.Ánh trăng rất sáng, đồng ruộng rõ như ban ngày.Lộ Dao đứng ở ven bờ đê, ngẩng đầu nhìn trăng, lúc cúi xuống thì lướt thấy một cái bóng đen, bỗng chốc ớn lạnh sống lưng.Cái bóng đó từ từ nhúc nhích rồi dần phác họa ra hình dáng con người.Lộ Dao lại nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc.Tiếng ấy phát ra từ cái bóng.Đó là thứ gì vậy?Lộ Dao gần như nín thở, hỏi hệ thống hiện thực hóa ước mơ trong đầu.[Cô không nhận ra sao? Đây là người đó đó... Chính là hộ dân cô đặc biệt đi thăm... Cái người có ghim ống trên cổ ấy...]Một gương mặt nhăn nheo hiện ra trong bóng tối, lại được ánh trăng soi rọi trắng bệch, là người đàn ông vốn không có ý thức kia.Ông ấy rất gầy, tứ chi như chân gà khô cũng thò ra từ trong bóng tối, một lớp da mỏng bọc lấy xương, tóc lưa thưa, hai gò má lõm sâu, hốc mắt đen thui, không nhìn thấy con ngươi nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt.Lộ Dao nổi da gà: [... Sao... Lại ở đây?]Người đàn ông bị trong bóng tối bao lấy khóc thút thít di chuyển về phía Lộ Dao, miệng ú ớ: “Xin bà... để... tôi... giải thoát… xin... bà...”Lộ Dao không sợ thần ma yêu quỷ nhưng lại bị ông lão trước mắt này làm cho đổ mồ hôi lạnh cả người, liên tục lùi về sau mấy bước vì sợ bị kéo ống quần.Giải thoát...Tại sao lại đến cầu xin cô chuyện này?Lộ Dao không hiểu.Lộ Dao quay người chạy vào nhà, vì quá hoảng sợ mà còn suýt vấp té, may mà Tinh Đường đỡ lấy cô, sau đó chuyển sang bế cô lên chạy về nhà luôn.Yến Quy và Hoa Li theo sát phía sau.Cửa nhà đóng chặt nhưng vẫn không ngăn cách được âm thanh phiền nhiễu đó.Lộ Dao sải bước vào phòng ngủ, khóa cửa lại rồi ngồi trên mép giường thở dốc: [Rốt cuộc là chuyện gì?]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Không ngoài dự đoán, đây chính là mục đích của nhiệm vụ.]Lộ Dao: [...]Đời người trốn không thoát sinh lão bệnh tử, có khi là nhìn thấy, có khi là đích thân trải nghiệm.Cô cũng chỉ là một phần trong vòng luân hồi này thôi, có cách gì mà giúp họ giải thoát?Với lại, nếu là Lộ Dao của trước kia thì còn có thể làm được chút gì đó, nhưng cô bị kẹt lại Vùng đất vô thần chẳng khác gì một người già bình thường, thậm chí còn chẳng khỏe bằng hầu hết bà lão trong trấn.Cảm xúc dần bình tĩnh lại, Lộ Dao đeo tai nghe giảm tiếng ồn lên, cố ép mình vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, trời sáng hửng.Lộ Dao mở bừng mắt, không ngồi dậy mà hỏi trong đầu: [Đi chưa?]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Trời còn chưa sáng đã biến mất rồi.]Lộ Dao thở phào một hơi, cuối cùng cũng qua rồi.Vì cơn hoảng sợ đêm qua nên Lộ Dao dậy hơi muộn.Hôm nay trên thị trấn có họp chợ, vốn dĩ cô định đi dạo xem.Thị trấn sẽ họp chợ vào ngày bốn và ngày chín, phiên chợ nhộn nhịp hơn ngày thường.Lộ Dao có khu phố thương mại chi viện nên cô không dựa hết vào phiên chợ trợ cấp vật tư.Vốn dĩ nhiệm vụ lề mề không có tiến triển nên cô định đến phiên chợ.Phiên chợ ở thị trấn mở cực kỳ sớm, khi Lộ Dao dậy thì hầu như người đi chợ đã về, sạp hàng trên phố cũng đã dọn gần hết, thà đến sớm chứ không đến muộn, Lộ Dao cũng từ bỏ ý định luôn.Ăn sáng xong, Lộ Dao kéo ghế nằm ra ngồi ở đê phơi nắng, cô cứ thấy sống lưng vẫn còn lạnh toát, có lẽ phơi nắng nhiều thì sẽ ấm hơn.Thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi ngang qua con đường trước cửa nhà, tay xách đồ lỉnh kỉnh, còn có người đeo gùi, trò chuyện sôi nổi đủ thứ chuyện về hàng xóm.Lộ Dao nghe thấy mà da đầu tê rần.Không biết sao thôn dân lại nói về cô con dâu chăm sóc hai người thực vật kia, về nhà chưa được một tháng mà người đã gầy teo một vòng, mặt mày xanh xao, không có huyết sắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận