Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 956 -



Chương 956 -




Lộ Dao không hề thấy ngượng ngùng vì nói chuyện một mình, cô nói liên tục, giống như đang trò chuyện với bạn bè trong thời gian rảnh rỗi vậy: “Tôi biết thời đại đã thay đổi, việc gì cũng theo đuổi hiệu quả cả. Cho nên cho dù là lần đầu gặp mặt, thậm chí tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân mình nhưng vị khách hàng đó lại rất thân thiện muốn nhào đến xem thử đầu tôi trông thế nào. Thế nhưng tôi lại là một người nguyên sinh khá bảo thủ, không thích nhưng cách chào hỏi thô lỗ mất lịch sự như thế.”
[Dã tinh số 66: Sau đó? Sau đó thì sao? Cô tay không tấc sắt đánh bại đám người máy kia à?]
Lúc Lộ Dao nhìn thấy dòng bình luận này thì cười rồi lắc đầu: “Lúc đó trùng hợp tôi đang cầm một quyển sách trên tay, vào thời khắc nguy hiểm đó thì không thể suy nghĩ được gì nhiều nữa nên đã đưa nó lên, định dùng sách để cản cú đánh trí mạng đó lại. Nhưng sách là một món đồ rất mỏng manh nên đương nhiên không thể ngăn được cú đánh mạnh mẽ kia. Vào giây phút đó, bìa sách bị xé tan tành thành các mảnh nhỏ, để lộ ra những trang sách trắng tinh bên trong.”
Nói đến đây bà chủ cúi đầu mở quyển sách có bìa sách màu xanh lam đang nằm trước mặt mình ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những trang sách trắng tinh bên trong: “Khi khách hàng đọc được những dòng chữ bên trên thì đột nhiên lại ngừng tấn công tôi.”
Khi câu chuyện kể đến đây thì mùi chiêu trò đã không thể che giấu được nữa, bắt đầu có khán giả than phiền rồi.
[Dã tinh số 3: … Nói nhiều như thế cũng là để bán hàng còn gì.]
[Dã tinh số 66: Gì thế này? Không có gì thú vị cả.]
[Dã tinh số 79: … Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy… Tại sao lại nói sách có thể thay thế cho đầu người vậy? Nếu trả lời hay thì tôi sẽ mua.]

Phòng làm việc thư ký của ban quản lý khu tám, các cai ngục xem xong đoạn video giám sát thì bắt đầu sốt ruột, hoàn toàn không hiểu tại sao bà chủ lại quanh co lâu như thế.
Không bằng cứ nói thẳng cô tay không tấc sắt đã khắc chế được tù nhân người máy đi, như thế còn có thể thu hút được người xem, lúc cô nói những câu nói đó thì phòng livestream đã ít đi năm người xem.
Vốn số người xem đã ít, bây giờ mất đi năm người nữa đã khiến nhân khí lập tức giảm xuống một phần hai mươi.
Lộ Dao vẫn ung dung thong thả lấy thêm một trái hạch đào bóc vỏ tiếp, không thèm nhìn vào ống kính mà chỉ lẩm bẩm một mình: “Chẳng qua là vị khách hàng đó muốn xem thử đầu của người khác trông thế nào thôi, tôi biết hiện tại có rất nhiều người thích làm như thế.”
“Có người vì cướp đầu của người khác mà cố tình thay một cơ thể người máy tốt hơn. Đồng thời cũng có rất nhiều người vì để đề phòng bị người khác lấy mất đầu nên đã bắt đầu thay cơ thể người máy.”
“Cho dù là vì tranh đoạt hay là để tự bảo vệ mình thì cũng rất là phiền phức, hơn nữa giá thành còn cao ngất ngưỡng. Vì thế chúng tôi mới cho ra mắt một thứ như sách.”
“Sách là phương tiện truyền đạt của câu chữ, đồng thời cũng là vật chứa suy nghĩ của tác giả. Có người gói ghém hết mọi suy nghĩ, tình cảm, lý tưởng hoá thành những con chữ rồi giấu nó vào mê cung của các câu từ.”
“Thật ra khi bạn bắt đầu đọc một quyển sách nào đó thì cũng đồng nghĩa với việc bạn đang rong chơi bên trong một bộ não của ai đó. Hoàn toàn khác với việc thâm nhập thẳng vào suy nghĩ của người khác, loại xâm nhập vừa dịu dàng vừa lịch sự thế này, thậm chí còn được tác giả đồng ý nữa là.”
“Vị khách hàng muốn lấy đầu của tôi vào hôm đó khi đọc được quyển &LTBá Tước Monte Cristo> thì đã hoàn toàn không còn hứng thú với tôi nữa. Anh ta bắt đầu đắm chìm trong công cuộc tìm hiểu về cuộc đời của chàng thuỷ thủ trẻ tên “Dantes” bên trong quyển sách ấy…”
“Cốc—— Cốc—— Cốc——"
Tiếng gõ cửa vừa lễ phép vừa rõ ràng đột nhiên vang lên, chớp mắt chiếc ghế trống đối diện Lộ Dao đã xuất hiện hai con người xa lạ.
Có hai khách hàng đã tiến vào phòng livestream giả tưởng của Lộ Dao. Từ giao diện của livestream có thể thấy hai người họ trông giống nhau như đúc, đều là người tí hon màu trắng, chỉ có điều trên đầu họ có gắn một cái biển có đánh số.
Số được đánh theo thứ tự họ tiến vào phòng livestream giả tưởng, người vào đầu tiên là số một, người vào sau là số hai.
Nhưng cảnh tượng hiển thị trước mắt Lộ Dao lại hoàn toàn không giống với những gì trên màn hình livestream đang hiển thị, cô có thể thấy được hình dáng hai vị khách vừa tiến vào.
Gồm một nam một nữ.
Khách hàng số một là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đậm, chỉ ngồi đó yên lặng nhìn chằm chằm Lộ Dao, một lát sau mới nhìn xuống quyển sách nằm trước mặt cô.
Lộ Dao hiểu ý, mỉm cười quay quyển sách lại đẩy đến trước mặt vị khách đó: “Cửa tiệm có cung cấp dịch vụ đọc thử, anh có thể đọc thử trước xem có hứng thú với nó không.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận