Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 164 - "Được, được chứ, mau vào đi!” 2



Chương 164 - "Được, được chứ, mau vào đi!” 2




Bắt đầu từ nhà ga di chuyển về phía trước, sau đó rời khỏi, men theo dây cáp xiêu vẹo chầm chậm rơi xuống.
Lúc nó rơi đến dưới nhà ga, người tí hon ngồi bên trong không kìm được hét to.
Xác nhận trong toa rất vững rất an toàn, họ bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tiếp đó họ trông thấy rừng đá, dốc núi, thậm chí là đống cỏ khô nhỏ quen thuộc ở lãnh địa của bộ lạc Heo Đỏ xa xa từ góc nhìn trên cáp treo.
Chàng Vũ túm lấy tay Munch rất chặt: “Mau nhìn kìa, lúc nãy có một con chim sẻ ngô xanh bay qua!”
Lộ Dao cũng mới lần lượt phát hiện đại lục Nitraan có động vật hình thể bình thường dạo gần đây thôi, chim chóc, bọ nước đều có hết, to hơn người tí hon Nitraan vô số lần.
Không khí càng ấm thì càng dễ bắt gặp.
Đa số chúng không mấy hứng thú với người tí hon Nitraan, cũng có vài động vật to lớn mà người tí hon Nitraan rất sợ — Chuột khổng lồ răng nanh bén nhọn, loài rắn lặng lẽ bò vào hang mà không gây ra chút tiếng động nào.
Người tí hon luôn nhìn từ vị trí thấp đến nay lần đầu được từ trên cao nhìn xuống nơi họ sinh sống, trú ngụ, mỗi một hướng đều là phong cảnh chưa từng thấy, thậm chí cả bầu trời dường như cũng bao la hơn bình thường.
Hai đội người tí hon của bộ lạc Heo Đỏ ngồi cáp treo xuống núi.
Người tí hon rơi lại trên nhà ga trơ mắt nhìn Lộ Dao, họ cũng muốn ngồi, nhưng họ ra ngoài không mang theo đồ đổi đồng tiền xe.
Lộ Dao móc hai đồng tiền xe có sẵn trong túi đưa qua: “Mọi người về trước.”
Hồ Điệp: “Cô còn chưa về?”
Lộ Dao đi xuống cầu thang, nhảy xuống đất: “Tôi thấy nơi này chỉ có cáp treo không tiện, cây quá cao, người tí hon mang theo con mồi như nhóm Munch bò lên không nổi, tôi lắp thêm một cái thang máy ở đây nữa.”
Nhóm người tí hon vừa nghe thấy thì trả đồng tiền xe lại cho Lộ Dao.
Lộ Dao: “?”
Hồ Điệp kéo Cát Cánh đứng dậy: “Chúng tôi đi săn, lúc đi nhớ gọi chúng tôi.”
Quả nhiên vẫn là phải tự mình đi săn, đổi phí đi xe rồi ngồi về mới thú vị.
Sau khi Tử Diệp và Kết Hương rời đi, khách sạn quạnh quẽ đi nhiều.
Người lên núi với Lộ Dao chỉ có Hồ Điệp, Cát Cánh, Ade, Kim Kim và Hắc Thứ, Viên Thịt Bò.
Viên Thịt Bò đã lớn thêm được chút, được Hắc Thứ huấn luyện rất tốt, ra khỏi nhà sẽ không chạy lung tung.
Hồ Điệp vừa nói xong, những người khác lập tức ý chí sục sôi, đều muốn đi săn.
Ngay sau đó Lộ Dao thả họ xuống đất, cũng không quản họ nữa.
Trước khi trời tối, phải lắp xong cầu thang này, thời gian hơi gấp.
Trong kho hàng cá nhân của Lộ Dao có nhiều phụ tùng dư, ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Cô vừa liên kết phụ tùng, nghĩ rằng tốt nhất vẫn phải làm một chiếc cầu thang vòng theo thân cây, rộng chút và có cả tay vịn.
Cầu thang hỏng rồi, người tí hon vẫn còn cách để lên.
Chờ khi chính thức sử dụng, nơi này tốt nhất vẫn phải sắp xếp hai nhân viên, còn phải xây phòng làm việc thoải mái.
Khoảng thời gian này e là còn phải tuyển nhân viên người tí hon, nhà ga cáp treo ở cổng khách sạn cũng cần ít nhất một nhân viên.
--
Khách sạn gần ngay trước mắt, người tí hon ngồi trong buồng cáp treo Bồ Công Anh bắt đầu kích động.
“Vậy là tới rồi, thế mà xuống núi ấy nhanh vậy cơ!”
“Cáp treo Bồ Công Anh cũng vui quá trời, ngày mai cũng có thể lên núi đi săn.”
Trong tộc đông người, nhóm của Munch cũng muốn tìm nhiều vùng săn bắn thích hợp hơn.
Trên núi có khá nhiều con mồi, chỉ là việc lên núi xuống núi gian nan, mất nhiều thời gian.
Nay có cáp treo thì khác rồi, dù đi săn trên núi tới tối họ vẫn có thể ngồi cáp treo về khách sạn, cũng có thể vận chuyển con mồi xuống núi một cách an toàn, thậm chí còn có lý do ở lại khách sạn một đêm rồi mới về bộ lạc.
Munch đầy kiêu ngạo: “Lộ Dao là người khổng lồ đỉnh nhất!”
Bạn bè ra vẻ nghiêm túc gật đầu, trong lòng đã công nhận Lộ Dao có địa vị cao nhất trong số những người khổng lồ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận