Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 172 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 2



Chương 172 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 2




Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 2
Lúc nói chuyện trông bà chủ y hệt ngày thường, sắc mặt cũng không khó coi, người tí hon tức giận kích động nặng lời lúc nãy cúi đầu, tai và má đỏ bừng.
Chuyện phôi thai của bộ lạc Hắc Nham vô lý, Lộ Dao nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu tại sao lại đồn thành như vậy.
Suy cho cùng, hiểu bản tính của nhau chính là một chuyện khó khăn, giữa hai chủng tộc thì còn khó hơn.
Trái lại Lộ Dao cũng không thấy buồn bã hay tức giận gì nhiều, kinh doanh lâu rồi tình huống nào cũng sẽ gặp.
Mở tiệm bán hàng, thứ làm được là mối làm ăn, không thể ngày nào cũng gió xuân nắng ấm, ý thơ cổ tích.
Nhưng có khi cô cảm thấy nên nhắc nhở khách hàng hồ đồ một chút, tinh thần thỏa thuận giao kèo rất quan trọng trong hoạt động thương nghiệp.
Munch đi đến ngạch cửa, bò lên cổ chân kéo lấy ngón tay Lộ Dao, buồn bã nói: “Lộ Dao, cô đừng giận mà. Là tộc trưởng và khách xấu!”
Lộ Dao thò ra một ngón tay chọt nhẹ lên đầu nhỏ của Munch: “Tôi không giận. Tôi phải đi làm việc rồi. Cũng trả lại người cho mọi người, giải tán hết đi thôi.”
Cửa khách sạn khép lại, nhóm người tí hon ngơ ngác ở cổng, hơi sốt ruột vô cớ.
Người tí hon Nitraan thiên tính đơn giản, sau khi cố gắng suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra được lý do thì dần dần từ bỏ.
Họ oai nghiêm mà đến, lại cúi đầu ủ rũ rời đi.
Trước khi đi, họ thấy bên cạnh khách sạn có một vùng quần cư độc đáo, nhà hang, nhà cây, nhà nấm nhỏ, nhà hình thuyền gỗ nhỏ, mặt đất dùng đá nhỏ và tròn trơn để lót đường, đóng lan can, trên lan can còn điểm xuyến bằng quả mọng tươi mới, lá cây và hoa.
Chàng Vũ giải thích: “Nơi này là bộ lạc của người tí hon dị tộc, Lộ Dao cho phép họ xây nhà, cư trú ở lãnh địa của cô ấy.”
Đi ra một đoạn, Munch gọi Chàng Vũ và vài người bạn đi, gào lên: “Tộc trưởng, hôm nay chúng cháu còn lên núi đi săn, ngồi cáp treo về khách sạn. Mọi người về trước đi nhé.”
Munch thở phì phò, nói xong thì xoay người bỏ đi.
Nhóm người tí hon dừng tại chỗ, nhìn một đội trẻ con nhỏ tuổi leo lên bệ cao.
Không lâu sau buồng cáp treo Bồ Công Anh khổng lồ xuất hiện, Munch và các bạn ngồi vào, chậm rãi lên núi.
Người tí hon lần đầu thấy cáp treo Bồ Công Anh thì ngỡ ngàng, như hoa hướng dương hướng theo ánh mặt trời, ngẩng mặt mất hồn.
Đội trưởng của bộ lạc Ánh Sáng buột miệng nói: “Ngồi cái này có thể lên thẳng núi?”
Một đội viên ngưỡng mộ nói: “Nếu khách sạn của người khổng lồ ở núi Ánh Sáng thì hay rồi.”
Người tí hon của bộ lạc Ánh Sáng thích lên núi, nhất là thích ở nhà cây.
Một năm họ sẽ di chuyển hai đến ba lần, nhưng tuyệt không thoát khỏi phạm vi núi Ánh Sáng.
Trên núi cây cối um tùm, mùa Thịnh Dương không chịu bức xạ chiếu thẳng của ba ông mặt trời, thực vật nhiều thức ăn cũng phong phú.
Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, nơi ẩm ướt nhiều rắn giun, với lại đường núi gập ghềnh, lên xuống núi cực kỳ khó đi.
Lợi Nham thấy được cáp treo thì nảy sinh ý nghĩ, trực tiếp đề nghị với tộc trưởng: “Chi bằng chúng ta cũng ngồi thử?”
Tộc trưởng già đang ngẫm nghĩ.
Người tí hon của bộ lạc Heo Đỏ tùy hứng, cũng không phải chưa từng lén lút đến khách sạn.
Lợi Nham cũng đã hỏi rồi, họ coi sự im lặng của tộc trưởng già là ngầm cho phép, cũng không quan tâm trên dưới, xoay đầu chạy về nhà ga cáp treo.
Bồ công anh khổng lồ kia thật sự quá thú vị, cần phải trải nghiệm ngay lập tức!
Người của bộ lạc Heo Đỏ chạy rồi, người của bộ lạc Ánh Sáng và Hắc Nham cũng không nhịn nổi, chân bắt đầu đi bước nhỏ, chờ đội trưởng phát hiện thì đều đã chạy đi xếp hàng cả rồi.
Qua điều chỉnh, lúc kết ca sẽ có năm buồng cáp treo Bồ Công Anh cập bến ở mỗi hai đầu cáp treo, vào ca sáng hai đầu đều có thể đón khách.
Một chuyến cáp treo bận đi cả bận về phải mất nửa tiếng, nhóm người tí hon nhẫn nại bất ngờ, xếp thành hàng ngồi lên.
Bồ công anh khổng lồ trượt xuống dọc theo đường cáp, Lộ Dao đi ra quay một đoạn phim tài liệu sống.
Tộc trưởng già và hai đội trưởng cũng ngồi lên cáp treo Bồ Công Anh, đối diện có ba đứa trẻ đang ngồi.
Trẻ con của bộ lạc Hắc Nham xin xỏ: “Chúng cháu không thể đến khách sạn nữa sao ạ?”
Đội trưởng của bộ lạc Hắc Nham im lặng một lát, thấp giọng nói: “Phải đi ngay rồi, chờ nào về hẵng đi.”
Đứa nhỏ vui vẻ hẳn lên: “Khi ấy cháu muốn đi ngâm suối nước nóng.”
Trẻ con của bộ lạc Ánh Sáng cũng nhìn qua đội trưởng mình: “Chúng cháu thì sao chúng cháu thì sao ạ?”
Thanh Y thu tầm nhìn lại, tùy miệng nói: “Chờ từ bộ lạc Thần Mộc quay về, chúng ta cũng đến khách sạn.”
Tộc trưởng già nhớ đến lời người tộc mình lén nói với ông ấy lúc nãy, hỏi đội trưởng của bộ lạc Hắc Nham: “Phôi thai của các ông có liên quan gì tới người khổng lồ?”
Đội trưởng của bộ lạc Hắc Nham im lặng một lát, bắt đầu kể chuyện của Thiên Lãng và Bối Bối.
--
Lộ Dao về khách sạn đi tắm trước, ra ngoài ngồi dưới bệ cửa sổ ăn bữa sáng.
Buổi sáng Tiểu Trịnh đã nấu bánh bao áp chảo bằng ngón chân cái và vằn thắn tôm thịt và trứng cua, xịt tương ớt lên ăn kèm, vừa tươi vừa cay.
Lộ Dao ăn đến đầu mũi đổ mồ hôi.
Người tí hon trong khách sạn trốn sau cốc nhìn lén, cẩn thận dè chừng.
Lộ Dao bật cười: “Các cậu cũng sợ tôi?”
Hắc Thứ ôm Viên Thịt Bò đi ra, kéo tay trái của Lộ Dao xòe ra, thả Viên Thịt Bò vào: “Cho cô mượn Viên Thịt Bò chơi một lát này.”
Diên Vĩ và Trúc Châu đưa đến một nồi chè mới nấu xong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận