Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 69 - Khiêm tốn chút đi! 1



Chương 69 - Khiêm tốn chút đi! 1




Khiêm tốn chút đi! 1
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Sáng sớm, Lộ Dao tỉnh dậy vì nghe tiếng gõ cửa nhỏ xíu.
Lúc trực đêm, nhân viên loài người của khách sạn sẽ nghỉ ngơi trong phòng nghỉ ở hành lang khách sạn.
Hệ thống chuông ở phòng dành cho khách được nối liền đến đầu giường phòng nghỉ này nên nếu buổi tối khách có nhu cầu thì có thể nhấn chuông trong phòng, Lộ Dao ở bên này nghe thấy sẽ thức dậy phục vụ.
Khoảng thời gian này khách còn ít, nên chưa thấy ai nhấn chuông ban đêm bao giờ. Phần lớn thời gian Lộ Dao đều ngủ đến khi trời sáng sau đó bị mùi đồ ăn đánh thức.
Hôm nay cô còn chưa ngửi được mùi đồ ăn nóng nổi thơm nức. Lộ Dao liếc nhìn đồng hồ một cái, thấy kim giờ và kim phút chỉ sáu giờ năm mươi lăm phút.
Giờ này có phải Tiểu Trịnh tới không nhỉ?
Lộ Dao kéo cửa ra, tầm mắt từ nhìn thẳng từ từ nhìn xuống, thấy hai người tí hon đang đứng ở dưới mái che thì không khỏi cong miệng lên cười: "Sao hai người tới sớm vậy?"
Diên Vĩ và Trúc Châu đứng ở cửa, ngước đầu lên, trán phủ một lớp mồ hôi dày.
Bọn họ đã tỉnh ngủ từ lâu rồi, chỉ là chạy từ trên phòng dành cho khách xuống đến mặt đất rồi lại men theo góc tường đi tới đây mất không ít thời gian.
Lộ Dao ngồi xổm xuống thò tay ra vớt hai người bọn họ lên chiếc tủ đầu giường trong phòng rồi mới xoay người đi thay quần áo.
Đây là lần đầu tiên Diên Vĩ và Trúc Châu tới phòng mà người khổng lồ nghỉ ngơi nên không nhịn được mà tò mò.
Nói thật lòng thì cách bày biện và trang trí trong phòng của người khổng lồ cũng không khác phòng dành cho khách là bao, thậm chí còn đơn sơ hơn phòng dành cho khách nữa. Chỉ là nó to lớn hơn nên nhìn kiểu gì cũng có cảm giác chấn động.
Ví dụ như chiếc đèn ngủ hai mươi centimet cắm trên tủ đầu giường đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp kia. Hai người tí hon ngửa đầu híp mắt lại, cảm thấy như đang bị mặt trời chiếu thẳng lên người.
Diên Vĩ và Trúc Châu tới để hỏi Lộ Dao buổi sáng bọn họ cần làm gì.
Tối hôm qua, hai người đã ký hợp đồng thuê nhân viên với Lộ Dao rồi, nên hôm nay sẽ chính thức trở thành nhân viên khách sạn.
Chỉ là vì đêm qua đã quá muộn, không kịp sắp xếp và dọn dẹp ký túc nên bọn họ vẫn ở lại phòng dành cho khách.
Lộ Dao soạn sửa xong, lại nâng vợ chồng Diên Vĩ lên đi ra khỏi phòng nghỉ. Cô đưa hai người tới ký túc xá dành cho nhân viên khách sạn để bọn họ chọn phòng.
Phòng ký túc xá cho nhân viên khách sạn đều là phòng đơn cả. Mỗi tầng có sáu phòng.
Vợ chồng Diên Vĩ có thể chọn hai phòng sau đó phá bức tường ngăn ở giữa đi, trang trí lại phòng một lần nữa.
Phòng của người khổng lồ mà cũng có thể phá tường sửa sang được thì phòng ký túc xá xếp hình của tộc người tí hon lại càng dễ sửa hơn.
Biết Hắc Thứ và Viên Thịt Bò đang ở tầng ba nên Diên Vĩ và Trúc Châu muốn làm hàng xóm của cậu ta. Thế là hai người chọn luôn hai căn phòng cách vách phòng Hắc Thứ.
Tính luôn cả thời gian sửa lại kết cấu và trang trí lại căn phòng thì hai vợ chồng Diên Vĩ còn phải ở tạm phòng dành cho khách thêm mấy ngày nữa.
Vì cũng không vội chuyển phòng nên Lộ Dao và hai người bọn họ cùng quay lại khu phòng dành cho khách số một trước.
Lộ Dao kéo nửa bức tường bên cạnh phòng ăn một cái.
Diên Vĩ nín thở rồi chậm rãi bước vào.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng nhìn thấy căn phòng bếp nào xinh đẹp sạch sẽ đến vậy. Tủ bát ngay ngắn rộng rãi, đủ loại nồi niêu được bày chỉnh tề bên trong, hoàn toàn khác với nồi đá mà người tí hon Nitraan thường hay sử dụng. Trong bếp còn có cả lồng hấp bằng trúc mà Diên Vĩ rất thích nữa. Hơn hai mươi lồng được xếp chồng lên nhau trong nồi hấp.
Trong tủ đựng bát đũa làm bằng thuỷ tinh bày đầy bát đĩa đủ màu sắc. Bát sứ, tách trà, ấm đun nước, muỗng và giá gia vị ba tầng trên bếp đều được làm từ chất liệu trong suốt hết. Có một số thứ trước đây Diên Vĩ còn chưa từng thấy bao giờ.
Diên Vĩ không nhịn được mà giơ tay cầm lấy một lọ gia vị, vừa mở nắp ra đã bị mùi cay độc xộc thẳng vào mũi.
Lộ Dao giải thích: "Tôi chọn một ít gia vị hay dùng để đây sẵn. Cái lọ trong tay cô là lọ chứa hạt tiêu nguyên hạt chưa xay, rất hợp để nấu canh."
Mắt Diên Vĩ toả sáng, liên tục mở mấy lọ gia vị ra ngửi ngửi. Cuối cùng cô ấy giơ một lọ chứa hạt gì đó màu trắng lên: "Mùi của thứ này rất giống muối mỏ."
Lộ Dao: "Đây là muối ăn, cũng không khác muối mỏ mà mọi người dùng lắm."
Căn bếp mini này thật sự có thể nói là ước mơ của người tí hon Nitraan thích ăn uống.
Bên cạnh tủ bếp còn có một cái tủ lạnh mini nữa, bên trong chứa một ít quả mọng, rau cải và thịt.
Diên Vĩ hết nhìn nơi này rồi lại sờ nơi kia, hoàn toàn đắm chìm vào căn bếp này.
Lộ Dao: "Căn bếp này được giữ lại để cho nhân viên mới của khách sạn dùng. Đúng rồi, nồi canh thịt thỏ sừng hôm bữa được Hắc Thứ nấu ở đây đấy."
Bình thường phòng bếp sẽ không mở cửa cho người ngoài vào. Khi đó tâm trạng của Diên Vĩ và Trúc Châu đều đang không tốt nên cũng không để ý tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận