Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1204 -



Chương 1204 -



Bà Chu đứng trong cửa hàng nghe điện thoại của con trai. Người ở đầu giây bên kia nói rất to, vừa mở miệng đã trách móc bà cụ ở nhà không để ý đến con bọn họ. Bà Chu chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì.Lộ Dao nghe mà lòng chua xót. Bây giờ ở nông thôn có rất nhiều gia đình như vậy. Con cái đi xa làm việc hết, để con lại cho ông bà cụ trong nhà trông nom.Mà đa số trẻ con hiện nay đều được học nội trú ở trường nên một tuần mới về một lần.Ngày hôm trước khi đi chợ Lộ Dao bắt gặp bà Chu mua không ít đồ ăn, trong đó có đầy đủ thịt cá, chắc là để chuẩn bị làm một bàn đồ ăn ngon cho cháu trai cuối tuần đi học về.Mười ba mười bốn tuổi là thời điểm dậy thì tâm tính trẻ con nhạy cảm nhất.Bà cụ bắt xe đưa cháu đến cổng trường rồi nhưng cậu bé kia lại không vào trường. Chuyện này làm sao trách bà ấy được?Sau khi nghe mắng xong, bà Chu cúp máy rồi cúi đầu dụi mắt thật mạnh, sau đó mới quay lại nói chuyện với Lộ Dao: "Chúng ta già cả rồi, không tìm được cách nào khác nên cửa hàng bà có người máy nào cho tôi thuê mấy cái đi, loại nào cũng được, chỉ cần dùng được là được."Thế là Lộ Dao chọn ra hai người máy hộ lý và hai người máy bầu bạn từ trong đám người máy đang trong trạng thái nghỉ cho bà Chu thuê, còn chuẩn bị đích thân lái xe đưa bọn họ vào huyện tìm nữa.Chẳng biết Lục Minh Tiêu nghe được tin tức từ đâu mà lúc này lại chạy qua tỏ vẻ mình có thể lái xe đưa bọn họ đi.Chiếc xe này là xe mà lần trước Lộ Dao nhờ anh mua giúp mình để giao hàng, chỉ chở được tài xế và hai bà cụ thôi nên bốn người máy chỉ có thể vào trạng thái chờ ngồi ở sau thùng xe.Lúc họ vào đến huyện thì đã hơn tám giờ tối rồi. May mà hệ thống hiện thực hóa ước mơ có thể dễ dàng xâm nhập vào đường truyền mạng nội thành, trợ giúp người máy trong cửa hàng tìm được cháu trai của bà Chu.Đứa trẻ kia hẹn với mấy người bạn cùng nhau vào thành chơi. Cậu bé cầm theo một tấm thẻ ngân hàng trong đó có tích góp tiền mừng tuổi mà người lớn đưa cho mình vào thành mua quần áo và điện thoại, lại vào quán net chơi thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, đến khi chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn thì bị tìm thấy.Tình huống trở nên hỗn loạn. Đứa trẻ kia bị bắt tại trận, mất sạch thể diện nên ầm ĩ giận dỗi không muốn về nhà với bà nội.Dưới tình thế cấp bách, bà Chu tiến lên kéo cháu trai thì bị cậu bé đẩy ngã gãy xương.Cậu bé bị doạ sợ vùng vằng hất bà mình ra chạy trốn.Lục Minh Tiêu định đuổi theo nhưng lại bị Lộ Dao gọi lại. Sau đó hai người vội vàng đưa bà Chu vào bệnh viện.Nửa đêm, đứa trẻ được hai người máy hộ lý bắt được đưa đến bệnh viện.Lộ Dao bảo Lục Minh Tiêu xuống tầng mua đồ vệ sinh cá nhân đi, còn mình thì ở lại trông nom trước giường bệnh bà Chu với cháu trai bà ấy.Đứa trẻ kia ra vẻ kênh kiệu không thèm nhìn Lộ Dao, mặt mày bí xị như bị ai thiếu nợ tám chục triệu vậy.Còn Lộ Dao thì đã chạy ngược chạy xuôi một ngày rồi nên bây giờ rất mệt.Thấy đứa trẻ kia không muốn thấy mình, cô cũng chẳng định lại gần làm gì, cứ vậy mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh luôn.Vào bệnh viện đồng nghĩa với việc trở thành hàng xóm của cái chết, trong bệnh viện này lại có khá nhiều ông bà cụ nên Lộ Dao quyết định đi ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, tiện thể tặng thẻ bài luôn.Lúc Lục Minh Tiêu đến tìm cô thì để ý thấy rất nhiều ông bà cụ có đeo một tấm thẻ bài trên cổ tay.Anh dùng sức mạnh kéo Lộ Dao ra khỏi phòng bệnh rồi lạnh lùng nói: "Dù bà có tích cực hơn nữa thì ngày mai cũng là ngày hành hình thôi."Lộ Dao thờ ơ cười: "Không biết tôi có phải là kẻ mà ngài giết thần đây mất nhiều thời gian hành hình nhất trong mấy nghìn năm qua không?"Lục Minh Tiêu bĩu môi không nói gì.Ngày hôm sau, Lộ Dao để Hải Nguyệt ở lại chăm sóc bà Chu, vì không yên tâm lắm nên còn đeo lên cổ tay bà ấy một tấm thẻ bài nữa rồi mới chuẩn bị dẫn ba người máy còn lại trở về thị trấn Đồng Hoa.Chắc chắn cô không thể ở lại bệnh viện chăm sóc bà Chu mãi được. Bạn già của bà ấy cũng là một người quanh năm đau ốm, không thể tới chăm sóc bà ấy được nên sáng nay Lộ Dao đã gọi điện nói chuyện với con trai bà cụ rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận