Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 473 - "Đừng cởi giày trong kho hàng." 1



Chương 473 - "Đừng cởi giày trong kho hàng." 1




"Đừng cởi giày trong kho hàng." 1
Có vẻ như bên nhà thờ đã coi cửa hàng DIY như trung tâm phục hồi tinh thần thần kỳ rồi thì phải. Cứ gặp phải người còn hy vọng cứu chữa là bọn họ lại đưa tới đây muốn tiếp nhận chữa trị.
Lộ Dao trầm ngâm chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ giải thích cho bọn họ biết nguyên nhân trước đây cô đối xử với Giang Lẫm như vậy.
"Ngày đầu tiên tôi tới phố U Linh đã bị lạc nhân tính một lần, rất nhanh sau đó thì tỉnh lại. Tôi nghĩ việc bị lạc nhân tính này tức là con người bắt đầu mất đi nhận thức chính xác về bản thân, dần dần tưởng mình và những thứ kia là giống nhau. Cho nên khi Giang Lẫm xuất hiện triệu chứng dị hóa, tôi đã nhiều lần thử gợi lại nhận thức về bản thân cho cậu ta. Xem kết quả thì có vẻ như cách làm này không sai. Cửa hàng DIY chỉ là một nơi cung cấp dịch vụ trải nghiệm các hoạt động DIY mà thôi, không phải nơi chữa bệnh nên e là không thể giải quyết vấn đề giúp mọi người được."
Đúng là ngự thần mộc châu và thần chi lệ có tác dụng áp chế sức mạnh của gã kia thật nhưng Lộ Dao lại không đề cập tới. Quan trọng là vì cô không muốn làm xáo trộn nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của cửa hàng.
Cô không phản đối việc cứu người, nhưng mà dự tính ban đầu của cô khi tới thế giới này mở cửa hàng là để tìm kiếm và giải cứu hệ thống hiện thực hóa ước mơ.
Theo quy tắc trước kia thì cửa hàng cô không thể đi lệch khỏi nghiệp vụ kinh doanh chính được. Cô chỉ có thể hỗ trợ cho những người xung quanh trong khả năng với điều kiện tiên quyết là đảm bảo thuận lợi hoàn thành mục tiêu thôi.
Dưới tình huống hệ thống đang mất liên lạc, Lộ Dao nghĩ mình vẫn nên để tâm đến việc kinh doanh của cửa hàng thì hơn.
Hơn nữa, cô đã thông qua Giang Lẫm để xác nhận được rằng phương pháp thoát khỏi tình trạng lạc mất nhân tính chính là không ngừng uốn nắn nhận thức của bọn họ. Việc này thì làm ở đâu cũng được cả, không nhất thiết cứ phải tới cửa hàng DIY.
Nhưng Từ Tranh Vanh lại lắc đầu: "Không, chúng tôi đã thử mọi cách rồi. Uốn nắn nhận thức của con người không hề dễ dàng như cô nói đâu, nhất định phải là ở cửa hàng này mới được."
Đây là nơi duy nhất tiếp nối với hiện thực ở phố U Linh. Chẳng qua nhà thờ vẫn còn cần thêm nhiều chứng cứ xác thực hơn để chứng minh suy nghĩ này nên đã chọn cách hiền hòa hơn là đưa thể u linh tới.
Từ Tranh Vanh nhìn Lộ Dao với vẻ chân thành: "Cô xem như này có được không nhé. Tôi và Nhậm Do sẽ chịu trách nhiệm trông coi Đỗ Hiểu và dẫn cô ấy đi tham gia hoạt động trong cửa hàng, không cần cô làm gì cả."
Lộ Dao hơi bối rối, có điều sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn quyết định đồng ý: "Trước mắt trong cửa hàng trừ tôi ra thì không còn giáo viên hướng dẫn nào khác nữa. Lớp trải nghiệm tiếp theo dự kiến sẽ diễn ra vào buổi chiều, nếu mọi người xác nhận chắc chắn tham gia thì vui lòng đến quầy lễ tân để đăng ký trước."
Nghĩ đến thứ đứng trước quầy lễ tân cửa hàng, vẻ mặt Từ Tranh Vanh hơi tái đi, nhưng anh ấy chỉ nhìn Lộ Dao thôi chứ không nói gì, lại bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
Lộ Dao đứng ở cửa một hồi rồi mới quay vào phòng học số hai lần nữa.
Bánh ngọt được nướng xong nên lúc này các vị khách đã bắt đầu dùng bơ và đủ loại trái cây hoa quả trang trí rồi.
Tống Văn hỏi Lộ Dao mua thêm một ít hộp đựng đồ ăn dạng cốc giấy.
Hồi còn bé cậu ta và bà nội thường hay làm loại bánh ngọt đựng trong cốc giấy một đồng một cái, dùng bánh xốp mới nướng xong làm đế, ở giữa phết mứt quả và một ít trái cây tươi, cuối cùng là phủ bơ lên rồi bắt đầu vẽ hoa lên trang trí.
Thành phẩm lúc này của cậu ta và bà nội Hứa trông đẹp hơn loại bánh hoa trong cốc giấy mộc mạc hồi xưa rất nhiều lần. Những chiếc bánh nhỏ với những bông hoa nhiều màu sắc và các nhân vật hoạt hình sinh động đáng yêu bày đầy cả bàn.
Vị khách vừa dùng bơ vẽ tranh kia lại bắt đầu trổ tài, sau khi cẩn thận cắt bánh bông lan thành một lớp bánh dày một centimet, người này lại phết mứt quả lên, cuốn lại định hình rồi cuối cùng là phết bơ lên vẽ tranh trang trí, còn gọi nó là "bánh bông lan cuộn thủ công" nữa.
Người này phô trương như vậy làm vị khách làm bánh fondant kia không cam lòng tụt lại phía sau. Chỉ là thời gian trải nghiệm làm bánh có hạn nên đến khi hết giờ người kia vẫn chưa nặn nổi ra hình thù của vợ. Trái lại những chiếc bánh mini hình dáng vừa đơn giản vừa đáng yêu lại nhận được nhiều lời khen ngợi hơn hẳn.
Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, cả phòng học số hai đã tràn đầy mùi hương ngọt mềm.
Năng lực tự chủ bản thân của khách hàng rất mạnh nên Lộ Dao không cần mất quá nhiều công sức mà giờ trải nghiệm đã gần đi đến hồi cuối rồi.
Cô vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người: "Hoạt động đến đây là kết thúc. Mọi người mất rất nhiều công sức mới làm ra được bánh ngọt trông rất ngon ăn lại càng ngon này nên cửa hàng chúng tôi đã cố ý dành ra nửa tiếng đồng hồ cho mọi người thưởng thức. Các vị khách có thể trao đổi thành phẩm để thưởng thức cùng nhau. Cửa hàng đã chuẩn bị ba loại đồ uống để ăn kèm bánh rồi, mời mọi người tự phục vụ."
Khách ngồi trong phòng ngẩn người, hơn nửa phút sau mới nhốn nháo ùa ra khỏi phòng, trông chẳng khác gì vừa kết thúc một trận chiến. Tiếng hoan hô đầy kích động vang lên khắp nơi.
"Bánh bơ ô mai đổi bánh ngọt cốc giấy!"
"Tôi muốn ăn bánh bông lan cuộn vẽ hoa tử đằng."
"Chú ơi chú bán cái bánh nhỏ vẽ sao Bắc Cực kia cho tôi được không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận