Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1320 -



Chương 1320 -



Bỗng nhiên cảnh tượng đột nhiên thay đổi, cô gái đó trút bỏ lớp áo xanh lục kia, thay vào một bộ triều phục màu đỏ trang trọng, mái tóc dài được buộc lên cao, đeo mũ quan vào, lúc này mới để lộ ra gương mặt thanh tú, dịu dàng.Cô ấy đứng trước ống kính thoa một lớp phấn mỏng, tô nhẹ son lên môi rồi quay người ra khỏi cửa.Không ngờ cô gái đó lại là nữ quan cơ đấy.Đôi mắt của cô gái đó trong veo nhưng khí chất lại ngút trời, lúc đi trong ngự đình thì như một cây tùng bách đứng thẳng trước gió, quang minh lỗi lạc.Mắt Hoà Mễ sáng rực: “Chị gái này ngầu quá đi, từ khí chất cho đến dáng đi đều đạt trăm điểm.”Cô ấy không kìm được phải tiến lên trước, dừng ngay trước màn hình, sững người nhìn rất lâu rồi mới bỗng nhiên nhìn sang Nhan Thượng Thanh: “Đạo diễn Nhan, anh đừng nói diễn viên trong quảng cáo này người của triều Đại Vũ đấy nhé?”Nhan Thượng Thanh gật đầu: “Nghe nói đạo diễn và diễn viên của đoạn quảng cáo này đều là người của triều Đại Vũ hết.”Hoà Mễ chớp mắt: “Anh nói triều Đại Vũ có quân vương, có triều thần, bây giờ còn có cả nữ quan nữa sao? Nếu không thì sao lại có thể quay được đoạn quảng cáo này chứ?”Nhan Thượng Thanh cũng chỉ đến sớm hơn Hoà Mễ chưa đến hai tiếng đồng hồ thôi, nghe cô ấy hỏi thế thì chỉ biết lắc đầu: “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nếu như bà chủ đã mở một rạp chiếu phim ở đây, hơn nữa còn có thể kinh doanh đến hiện tại thì chắc chắn bên trong có điều kỳ diệu gì đó.”Kỷ Hân không kìm được nữa: “Tôi bắt đầu thấy tò mò không biết rạp phim này chiếu phim gì rồi đấy.”Cái này thì Nhan Thượng Thanh hiểu rất rõ.Nhan Thượng Thanh đáp: “Có những bộ phim hai người đã xem qua, cũng có những bộ chưa xem qua. Trên lầu hai còn có phim thực tế ảo nữa đấy.”Hoà Mễ còn cho rằng mình nghe nhầm nữa, hay là đạo nhiễn Nhan nói nhầm nhỉ.“Thực tế ảo sao? Anh chắc chắn là phim thực tế ảo ư?”Họ chưa từng được xem phim thực tế ảo bao giờ mà thế giới cổ đại này đã có rạp chiếu phim thực tế ảo rồi sao?Nhan Thượng Thanh gượng cười: “Cô không nghe nhầm đâu, là phim thực tế ảo thật đấy, cứ như lạc vào một thế giới khác vậy, từ thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, thậm chí cho đến cả vị giác của mình đều có thể hoà cùng với nhân vật trong phim.”Anh ta cũng mới được trải nghiệm trên lầu hai cách đây không lâu, quả thật là phim thực tế ảo danh xứng với thực, giống hệt như những gì họ quảng cáo.Lúc đó Nhan Thượng Thanh quá hoảng sợ, cứ nghi ngờ rằng không biết có phải do mình không quan tâm đến sự đời quá lâu rồi không mà cách biệt với thời đại đến mức như thế.Mọi nhận thức trong hai mươi năm bị phá vỡ trong một lúc như thế khiến Hoà Mễ chỉ biết chết lặng một lúc lâu không nói được gì.Cậu thanh niên Khốc Bát như trái thanh long tươi lúc nãy đang lái chiếc xe điện từ đầu bên kia con phố về, dừng xe trước cửa rạp chiếu phim một cách thuần thục, lúc xuống xe còn cầm theo một hộp đựng đồ ăn bằng gỗ có ba tầng, lúc ngẩng đầu lên thấy nhóm người Nhan Thượng Thanh đều đang nhìn mình thì khoé miệng nhếch lên, đưa tay ra hiệu bảo họ đi ra cầu thang.Khốc Bát vào gặp ba người họ, tuỳ tiện buông đại một câu: “Sáng nay các người đã cho các cô nương của Lương Hồng Quán leo cây nên họ không thể đến đây ngay bây giờ được, phải đợi đến tối thôi. Phó Trì có nhờ tôi mua chút đồ ăn, mọi người lên lầu trước đi.”Sáng nay còn có diễn viên và giáo viên ở Bách Tương Viên đến nữa, nhưng do không có nam chính nên Khốc Bát không đến thông báo cho họ.Lộ Dao đã nghe Tạ Tu Lương kể sơ qua về nội dung của &LTLăng Tiêu Truyện>, là một bộ phim thuộc thể loại phim hài có cốt truyện khá dài, phần đầu chủ yếu quay ngoài đường phố, phần sau còn có các tình tiết trong cung đình, xuyên suốt cả bộ phim là quá trình thăng cấp không ngừng của nam chínhVốn ban đầu Lộ Dao còn định đến gặp bệ hạ để mượn vài lễ quan và nữ quan để dạy họ, cô muốn làm cho thật long trọng, nhưng còn chưa kịp sắp xếp gì thì đã bị chuyện lúc sáng làm ảnh hưởng đến tâm trạng mất rồi.Nhan Thượng Thanh nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay Khốc Bát, ánh mắt sáng rực như sao: “Thức ăn thuần thiên nhiên ở thời cổ đại, quả là rất đáng mong chờ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận