Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1009 -



Chương 1009 -




Cai ngục đứng bên cạnh lòng đầy nghi hoặc, cơ thể người máy vốn cao lớn hơn người nguyên sinh, toàn thân đều là kim loại, trọng lượng cũng nặng hơn một người nguyên sinh trưởng thành rất nhiều, nhưng bà chủ vậy mà lại dễ dàng bế người ra, vừa kỳ dị vừa ly kỳ.
Tất cả mọi người đều giữ được bình tĩnh, vì họ cũng muốn xem xem bà chủ sẽ sửa cơ thể người máy của tù nhân bằng cách nào.
Trúc Duy hơi lơ đễnh, cơ thể người máy của cô ấy có tính năng bình thường, trên khung xương người máy không có quá nhiều dây thần kinh người máy bao phủ nên cũng không quá nhạy với nhiệt độ.
Nhưng khi tay của bà chủ lướt trên một nửa cơ thể tàn tạ của cô ấy, cô ấy lại cảm nhận được cơn mát lạnh lạ lùng.
Đó là một cảm giác cực kỳ khó diễn tả, bàn tay của bà chủ mang theo hơi ấm dịu nhẹ, lát sau lại hơi lạnh, khiến người ta rụt lại rồi vẫn không nhịn được thấy lưu luyến.
Lộ Dao sử dụng năng lực nhận được từ Mặc Chúc, vuốt phẳng lại những mép lỗ trên cơ thể người máy của Trúc Duy, nhặt mảnh vỡ linh kiện đựng trong một chiếc hộp khác ghép ra bên còn lại của cơ thể như chơi ghép hình.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ scan hình toàn thân Trúc Duy, một lát sau thì trả lời: [Linh kiện đầy đủ, không thiếu cái nào nhưng hơi bị mòn. Cô định làm thế nào?]
Dùng ma pháp hay dùng trượng Quy Giới đều có thể sửa chữa một cách hoàn hảo, Thống Thống không chắc bà chủ có muốn thể hiện năng lực trước mặt nhiều cai ngục thế không.
Ngoài mặt trông Lộ Dao rất bình tĩnh, phảng phất như đang nghiêm túc suy nghĩ cách sửa chữa, nhưng trong đầu lại đang luyên thuyên với Thống Thống: [Có mòn thì phải trám. Yên tâm đi, tôi có cách.]
0815 hơi lo, tưởng bà chủ đang gặp khó: “Có phải khó sửa không? Không được thì chờ sáng mai đưa đến cửa hàng sửa chữa, chỉ là phải tốn chút thời gian, e là bốn năm ngày sau mới có thể đưa người qua chỗ cô.”
Lộ Dao đứng dậy, nét mặt chợt trở nên nghiêm túc: “Không sao, tôi có thể sửa. Nhưng cần thời gian thật, nếu anh yên tâm thì cứ để người ở chỗ tôi đi, sáng mai đến đón họ về.”
0815 còn chưa kịp nói gì thì cai ngục nhà giam khu sáu đã đứng ra: “Không được. Đừng thấy lúc này họ tan tành trông có vẻ rất ngoan ngoãn, một khi hoạt động thoải mái lại chắc chắn sẽ không yên phận nghe lời như thế này đâu. Chúng tôi ở đây không phải để giám sát mà là bảo vệ an toàn cho cô.”
Câu này nửa thật nửa giả.
Cai ngục đứng hai bên đều đang đề phòng thật, vừa phải đề phòng tù nhân khôi phục năng lực hoạt động xong tập kích bà chủ, vừa phải đề phòng bà chủ người nguyên sinh có suy nghĩ lệch lạc trong quá trình sửa chữa cơ thể người máy.
Lúc Lộ Dao nhận được truyền tin của 0815, đồng ý sửa chữa cơ thể người máy tù nhân thì đã có sự chuẩn bị rồi, lúc nãy cũng chỉ là thăm dò, không xúi giục được mấy cai ngục này cũng chả sao.
Cô đứng dậy, quay người đi đến quầy thu ngân, lấy một chiếc hộp đồ nghề màu đen trông như thùng y tế từ trong ngăn tủ, rồi đi đến bên cạnh Trúc Duy.
06 theo Lộ Dao đến quầy thu ngân, lại theo cô vòng trở về, để một chiếc ghế đẩu bằng da dưới chân cô.
Dưới ghế có bánh xe, ngồi lên có thể tự do di chuyển.
Lộ Dao ngồi xuống, mở hộp đồ nghề ra.
Trong hộp có một chiếc bình sứ bụng rộng cỡ lòng bàn tay, thân bình màu đen, bề mặt bóng loáng như có cầu vồng thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngoài ra một có một đôi bao tay trắng, vài chiếc đĩa sứ màu tối, một thỏi hồ khô.
Lộ Dao mặc tạp dề, đeo bao tay, rút nút bình bằng vải của bình sứ bụng rộng ra, đổ một ít “hồ dán” vào đĩa sứ, gác thỏi hồ khô sạch lên vành đĩa rồi khom người nhặt mảnh vỡ cơ thể người máy dưới sàn lên, cầm thỏi hồ khô chấm “hồ dán” bôi quét lên viền mảnh vỡ.
Cai ngục vây quanh ngơ ngác.
Sao cách làm này giống sửa giày vậy... Cảm giác thời đại quá đỗi mãnh liệt, mấy chục cai ngục đều mới được thấy trong tài liệu bằng tranh ảnh lâu đời thôi.
Cai ngục khu sáu nhìn 0815, này khác hẳn những gì họ nói trước đó.
0815 và các cai ngục khu sáu từng xem clip trích xuất từ camera cảnh bà chủ sửa chữa tù nhân bằng tay không rồi lại khôi phục cơ thể người máy về hình dáng ban đầu, đây mới là nguyên nhân họ tìm bà chủ sửa cơ thể người máy của tù nhân.
0815 giơ tay vuốt mũi, chịu đựng áp lực nói: “Bình đen đựng gì vậy?”
Lộ Dao chẳng thèm ngẩng đầu lên, cực kỳ tập trung: “Chất kết dính.”
0815 hít sâu vào, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Khung xương kim loại không thể sửa bằng chất kết dính, dù dán khớp cũng vô dụng... Thôi hay là để ngày mai đưa họ đến cửa hàng sửa chữa...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận