Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 451 - Thần Toàn Tri vĩ đại 1



Chương 451 - Thần Toàn Tri vĩ đại 1




Thần Toàn Tri vĩ đại 1
Có khách à?
Lộ Dao hơi không dám tin, cô còn tưởng hôm nay sẽ không có khách chứ, không ngờ may mắn lại đến một cách bất ngờ như vậy.
Cô không tiếp tục dọn dẹp số hoa còn lại trên bàn nữa mà đứng dậy đi ra cửa.
Có hai người trẻ tuổi đang đứng bên ngoài, một nam một nữ, hẳn là đi cùng nhau.
Thấy Lộ Dao đi ra, nam sinh cười tươi hớn hở chào hỏi: "Bà chủ, hoạt động này miễn phí thật hả?"
Lộ Dao né sang một bên nhường đường cho bọn họ đi vào: "Cửa hàng chúng tôi mở cửa kinh doanh thử ba ngày, mỗi ngày miễn phí cho sáu người. Sau khi hết sáu lượt này thì chúng tôi sẽ thu phí."
Theo như tình huống trước mắt thì có thể số người chơi miễn phí mỗi ngày sẽ không đến con số sáu.
Thật ra Lộ Dao cố ý đề ra quy định này là vì cô rất thèm đồ ăn vặt trên phố U Linh. Đến bữa cơm là mùi thức ăn lại bay khắp phố, mùi quá hấp dẫn nên cô muốn kiếm ít tiền mua nếm thử.
Nụ cười trên mặt nam sinh càng tươi hơn một chút: "Bà chủ hào phóng ghê. Vậy hai người chúng tôi đăng ký tham gia hoạt động miễn phí nhé."
Lộ Dao lấy một quyển sổ đăng ký ra bảo hai người bọn họ ghi thông tin đơn giản vào đó để đăng ký.
Trong thời gian kinh doanh thử, cô muốn tiếp xúc với nhiều khách hơn nên mỗi khách chỉ được quyền tham gia hoạt động miễn phí một lần.
Lộ Dao giải thích rõ nguyên nhân đăng ký cho bọn họ.
Hai người kia do dự một hồi rồi mới viết tên mình xuống.
Một hồi sau Lộ Dao mới phát hiện ra bọn họ dùng tên giả, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến việc ghi tên đăng ký của cô.
Ở mức độ nào đó mà nói thì chỉ cần là tên do những người này tự viết ra luôn sẽ có hiệu lực ở chỗ cô.
Sau khi khách đăng ký xong, số người trải nghiệm hoạt động trên tấm biển quảng cáo bên ngoài tự động nhảy sang số "4".
Trước khi dẫn khách tới phòng thủ công, Lộ Dao treo thêm một cái bảng hướng dẫn ngoài cửa.
Nếu có khách mới đến mà trông thấy tấm bảng này thì cũng sẽ biết có người đang trải nghiệm ở phòng bên cạnh.
Trong phòng học thủ công số một, hai vị khách tên A Giang và Tiểu Tinh ngồi cùng với nhau, trước mặt đặt một đống nguyên liệu và dụng cụ dùng để chế tạo pháo hoa.
Lộ Dao đứng trên bục giảng nói: "Hẳn là cả hai người đều không có kinh nghiệm trên phương diện chế tạo này nhỉ?"
Những việc thủ công mà bình thường mọi người được tiếp xúc thường là những thứ đơn giản như nướng bánh, gấp giấy, đan lát, có thể còn có mấy loại đồ chơi mang tính giáo dục như lego và xếp hình nữa.
Những thứ nguy hiểm như pháo hoa cần có kiến thức chuyên môn và năng lực nhất định mới làm được.
A Giang cầm bình thủy tinh chứa nguyên liệu kim loại nặng trên bàn lên quan sát rồi ngạc nhiên hỏi: "Bà chủ quan hệ rộng thật đấy. Cô lấy những thứ này từ đâu ra vậy?"
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi đâu có quen ai đâu mà quan hệ rộng? Cửa hàng nhỏ này cũng chỉ mới đạt tiêu chuẩn phòng thí nghiệm hóa học cấp hai thôi, chủ yếu là để khách hàng trải nghiệm."
Tiểu Tinh có chút xấu hổ nên giọng rất khẽ: "Đây là lần đầu tiên khu Bắc có một cửa hàng như này. Chắc chắn ngài sẽ rất hài lòng về cô."
Lộ Dao thầm nhớ kỹ thông tin này rồi tiếp tục cười thoải mái: "Thôi chúng ta đừng lạc đề nữa, bắt đầu ngay thôi nào. Hai người có biết tại sao lúc pháo hoa nổ tung lại xuất hiện đủ màu sắc không?"
A Giang vẫn đang cầm cái bình thủy tinh kia, trên khuôn mặt cà lơ phất phơ bỗng xuất hiện chút biểu cảm trông như hoài niệm: "Phép thử bằng lửa. Trong thành phần thuốc pháo có các nguyên liệu kim loại nặng khác nhau nên lúc đốt sẽ xuất hiện những ngọn lửa màu sắc khác nhau."
Tiểu Tinh nói nhỏ: "Kali là màu tím, natri là màu vàng, liti là màu đỏ, rubidi là màu xanh gỉ đồng, bari là màu vàng xanh... Không ngờ thế mà cũng có một ngày dùng đến những thứ mình đã học."
Lộ Dao vui mừng gật đầu: "Kiến thức cơ bản của hai người rất vững chắc. Trước khi chính thức bắt đầu, tôi có một câu hỏi cuối cùng dành cho hai người. Lần trước hai người nhìn thấy pháo hoa là lúc nào?"
A Giang nhíu mày như đang suy nghĩ: "Bốn năm trước."
Sau khi tới phố U Linh, cậu ta không còn nhìn thấy pháo hoa nữa.
Tiểu Tinh cũng hơi nhíu mày, một lát sau cũng đưa ra câu trả lời giống vậy.
Bốn năm trước, trước khi nghỉ tết đám học sinh cấp ba bọn họ hẹn nhau tới quảng trường cùng xem bắn pháo hoa chúc mừng năm mới, sau đó bọn họ không thể về nhà được nữa.
Bọn họ được ngài dẫn tới phố U Linh, có được một thân phận mới là cư dân phố U Linh.
Ở chỗ này, bọn họ không cần đi học, không cần làm đề, cũng không cần phải lo lắng cho tương lai nữa.
Vì thân phận là khách hàng nên mỗi ngày của bọn họ trôi qua cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, không ngừng lang thang trên phố U Linh, trông chẳng khác gì u hồn.
Lộ Dao: "Nếu đã lâu rồi chưa xem thì trước khi chính thức bắt đầu chế tạo, chúng ta xem thử đã nhé, hai người thấy sao?"
Lộ Dao không biết đối với A Giang và Tiểu Tinh, lễ hội pháo hoa là ký ức khiến bọn họ sợ nhất trần đời.
Bởi vì quá sợ hãi nên chỉ cần nghĩ đến việc sẽ nhớ lại cơn ác mộng kia là cả người bọn họ cứng ngắc, phản ứng chậm mất mấy giây. Lúc hai người vội vàng muốn hét "không cần" thì khung cảnh phòng thủ công đã thay đổi.
Phòng thủ công một giây trước vẫn còn đang sáng ngời như ban ngày mà chỉ chớp mắt sau đã bị màn đêm bao phủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận