Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 391 - Trạch Duyên ca ca 3



Chương 391 - Trạch Duyên ca ca 3




Trạch Duyên ca ca 3
Lộ Dao và Trì Cửu Mộng làm mấy canh giờ cũng chỉ làm ra được chút khung sườn, tiến độ chậm hơn dự tính rất nhiều.
Trì Cửu Mộng mệt đến nỗi nốc mấy bình thuốc.
Lúc nàng ấy ngồi nghỉ, Lộ Dao còn nói nhỏ bên tai nàng ấy: “Thật ra tôi còn một hạt giống không gian có thể ngưng tụ thời gian. Một năm bên trong bằng một ngày bên ngoài.”
Trì Cửu Mộng giật mình trừng mắt: “...”
Ngày xưa nàng ấy vậy mà nhìn lầm người, đây nào phải cô nương bé bỏng mong manh dễ lừa ở nhân gian chứ? Tính toán còn nhạy hơn cả bàn tính tinh nữa ấy.
Khi Lộ Dao và Trì Cửu Mộng đi xuống từ tầng bốn thì đã là năm giờ chiều.
Buổi tăng ca của tổ trò chơi đã kết thúc, nhân viên theo Thời Diên đến khu phố thương mại thỏa sức trải nghiệm các hạng mục, cả cửa hàng Blind Box và tiệm nail cũng không bỏ sót, giờ còn đang ngâm suối nước nóng ở khách sạn suối nước nóng.
Lộ Dao nhìn quanh một vòng sảnh nhưng không tìm thấy bóng hình quen thuộc, còn tưởng anh chưa tới, cô đẩy cửa phòng nghỉ ra thì thấy Trạch Duyên ngồi trên sô pha, Hùng An An và nhóc Đương Khang nằm sấp lên chân anh rầm rì, mạnh ai nấy làm nũng.
Nguyên ngày nay Lộ Dao lao lực quá độ nên rất mệt, nhưng thấy anh cũng vô thức mà mỉm cười: “Tới khi nào đấy?”
Trạch Duyên: “Mới tới.”
Hùng An An giận dỗi Lộ Dao, buổi chiều đã bị Giảo Nương nói rồi nên thấy ngại trong lòng, lúc này bèn nói ngay lập tức: “Trạch Duyên thúc thúc tới lâu lắm rồi, chờ tỷ cả buổi chiều.”
Trạch Duyên... Thúc thúc...
Trạch Duyên: “...”
Lộ Do liều mạng nhịn cười, chỉ vào Hùng An An: “Là Trạch Duyên ca ca.”
Hùng An An: “Lớn hơn ta mấy ngàn tuổi mà cũng là ca ca?”
Lộ Dao gật đầu chắc nịch: “Mấy chục ngàn cũng là ca ca.”
Trạch Duyên ôm mặt: “... Thôi đi.”
Đột nhiên anh nhớ ra Lộ Dao cũng mới hơn hai mươi tuổi...
Lộ Dao lại đút cho nhóc con Đương Khang một bữa sữa, rải cho trứng linh thú mấy viên linh thạch rồi đứng dậy gọi Trạch Duyên ra ngoài với cô.
Ngày thường họ đều bận, thời gian gặp nhau không tính là nhiều lắm. Trạch Duyên có khúc mắc trong lòng nên dạo gần đây không chịu chủ động tới quán net, lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.
Hùng An An nghe thấy Lộ Dao muốn dẫn Trạch Duyên ra ngoài chơi, tròn mắt đi theo tới ngoài cửa bị Giảo Nương chặn lại ở quầy bar.
Lộ Dao lấy trục cuốn truyền tống ra dẫn Trạch Duyên đến Trung Đô thành.
Trung Đô thành là thành trì của Nhân tộc, trong thành gần như không có Yêu tộc và Ma tộc, cả tu sĩ cũng hiếm gặp.
Lộ Dao và Trạch Duyên hóa thành dáng vẻ của người bình thường đi trong phố đêm rực rỡ ánh đèn.
Vận may của họ không tệ, đến đúng dịp tổ chức hội đèn lồng rằm tháng giêng, phố xá đông đúc, có nhiều cặp trai gái dạo đêm rất nhộn nhịp.
Lộ Dao mua một chiếc đèn hoa sen bắt anh xách, quay đầu lại mua hai xâu kẹo hồ lô, đưa anh một xâu.
Trạch Duyên cố gắng căng cứng mặt, lắc đầu từ chối.
Lộ Dao cũng không ép anh, lại quay người đến một sạp hàng nhỏ vơ vét đồ vật thú vị. Trạch Duyên lặng lẽ đi cạnh cô, nhìn cô ngập tràn hứng thú lựa đồ.
Lộ Dao nhìn trúng một chiếc túi tiền nhỏ thêu chỉ vàng ở sạp hàng bán mặc hàng phấn son thêu thùa, bề mặt thêu láng mịn, kiểu dáng vừa nho nhã vừa tinh xảo, cô quay đầu lại hỏi anh: “Cái này đẹp không?”
Trạch Duyên gật đầu.
Lộ Dao: “Anh thích không?”
Trạch Duyên ngước mắt nhìn, hơi nghi hoặc.
Lộ Dao không xem nữa, kéo anh đi: “Không thích thì thôi vậy, chúng ta đến chỗ khác xem tiếp.”
Trạch Duyên lờ mờ nhận ra, đứng bất động bên đường, nhìn Lộ Dao với ánh mắt vừa có ý dò xét vừa thấy kỳ lạ.
Lộ Dao kéo anh không đi: “Sao thế?”
Trong chớp nhoáng, rất nhiều khung cảnh lướt qua trong đầu Trạch Duyên, anh rút cánh tay ra, thử thò ra nắm lấy tay cô, rũ mắt chờ một lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mặt Lộ Dao bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn hơi rung rinh, khóe miệng vô thức kéo lên, cô không nói chuyện, cứ để mặc cho anh nắm tay mình đứng giữa biển người.
Đến góc không người, anh đưa cô bay lên rồi đáp lên nóc cung điện cao nhất trong Trung Đô thành.
Bỏ xa sự nhộn nhịp, biển đèn trôi nổi xa xăm, gió lạnh phả vào mặt giúp người ta tỉnh táo.
Anh thật sự rất thích nơi như thế này.
Anh chần chừ một lát, vẫn lấy Tịnh Đế Ma Liên trong lòng ra: “Tặng cho nàng.”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên: “Anh đến bí cảnh vì nó à?”
Cực phẩm linh thực ngàn năm nở một lần trong truyền thuyết, gần như đã tuyệt chủng trong lục giới, mà đây còn là Song Đầu Tịnh Đế Liên.
Trạch Duyên không phủ nhận, cũng không kể công.



Bạn cần đăng nhập để bình luận