Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 962 -



Chương 962 -




Lộ Dao cầm sách đưa cho 0816, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Thật ra khi không còn lớp ngụy trang sắt thép bên ngoài, biểu hiện của 0816 lại trở nên dễ hiểu hơn, nhưng bà chủ lại không chủ động đứng ra giải thích.
Nguyên lý tồn tại của livestream này tương tự với cửa hàng thứ chín - Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo mà Lộ Dao mở trong khu phố thương mại, hoặc có thể nói là thao tác ngược lại với cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo.
Mô hình phòng học DIY sáng tạo Lộ Dao là một cửa hàng thật tồn tại trong thế giới giả tưởng, còn phòng livestream giả tưởng của tiệm sách lại là một cứ điểm giả tưởng được xây dựng ở thế giới hiện thực.
Khách hàng của cả hai thế giới đều nhờ vào mạng internet để đến được với cửa hàng thực tế, sau khi khách hàng hoàn thành một cuộc du lịch giả tưởng ảo ảo thật thật, họ lại quay trở lại cuộc sống ở thế giới thực của mình.
Điều thần kỳ là ở cả hai thế giới, khi khách hàng đến cửa tiệm của Lộ Dao đều lột bỏ được sự ràng buộc về thể xác, cũng nhờ đó họ có thể hoàn toàn trải nghiệm tất cả hoạt động của cửa hàng.
Chỉ vì kỹ thuật của khu phố thương mại và đảo Quán không thể đạt được đến mức cực hạn nên Lộ Dao đều phải dùng nguyện lực để bù vào.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ ấm ức đến chất đầy một bụng nhưng lại không dám lải nhải trước mặt Lộ Dao.
Thật sự cô càng ngày càng giống máy ước nguyện ước gì được đó rồi, còn những cửa hàng ở dị giới được kết nối trong khu phố thương mại ngày càng giống nơi mặc cho cô muốn làm gì thì làm rồi.
Karen ngồi trong phòng livestream giả tưởng của tiệm sách hết hai mươi phút, các trang sách bị ăn ta lật vang lên tiếng sột soạt.
Mãi cho đến khi được thông báo đã hết nội dung đọc thử thì anh ta mới như bừng tỉnh ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang nhìn vào khoảng không trước mặt, ngây người ngồi yên ở đó khoảng nửa phút thì đứng dậy rời khỏi phòng livestream.
Karen bỗng nhiên hoàn hồn về, khựng lại một lúc mới nhớ ra mục đích mình đến cửa tiệm.
Anh ta ngồi trên dãy ghế nằm cạnh cửa, những món ăn nhanh nóng hổi ban nãy đã nguội lạnh, chỉ còn hai nắm cơm nắm.
Karen chỉ là bán người máy, anh ta chỉ cải tạo một nửa cơ thể thành cơ thể người máy, còn nội tạng và não thì không động đến, vẫn giữ nguyên trạng thái của người nguyên sinh.
Anh ta vẫn cần ăn, uống, đi vệ sinh như người nguyên sinh, nhưng gần đây anh ta đang suy nghĩ đến việc thay hết mọi thứ trên người thành cơ thể máy móc.
Vào giờ hành chính của thành phố, xe cộ lưu thông trên đường xá như dệt cửi, người xe vội vàng lướt ngang qua nhau, còn phi thuyền thì như những con ruồi bay qua bay lại.
Karen vừa mới tan làm, vừa mua bữa sáng định trở về nhà, lúc nãy cảm thấy hơi choáng váng nên mới ngồi xuống băng ghế dài nằm ở góc tiệm.
Vốn anh ta chỉ muốn xem livestream để thư giãn tinh thần thôi nên đã chọn đại một cái, kết quả lại chọn trúng buổi live của cửa hàng mới mở của khu tám.
Chủ thuê lần này trông khá khác với những chủ thuê trước đây, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta được thấy sách, cảm giác trải nghiệm cũng rất đáng kinh ngạc, tóm lại có chút mới mẻ và khác biệt hơn so với trước đây.
Sau khi Karen thoát ra khỏi phòng livestream giả tưởng thì vẫn có thể nhìn thấy được bà chủ và khách hàng đang đọc sách thông qua màn hình ảo, chỉ cần di chuyển màn hình là có thể đọc được sách mà họ đang đọc, lúc này số lượng người theo dõi livestream đã đạt đến con số chín trăm năm mươi chín.
Karen nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, gỡ vỏ bọc của cơm nắm ra rồi theo dõi nội dung trong sách thông qua màn hình, ăn món cơm nắm nhạt như nước ốc kia xem như cho qua bữa.
Anh ta đứng dậy vứt rác vào thùng, tắt quang não đi rồi chầm chậm đi về nhà.
Dantes, Dantes, Dantes…
Trên đường về nhà, đầu Karen chỉ nghĩ đến câu chuyện của Dantes.
Hình như anh ta đã bị Dantes mê hoặc y như tù nhân trong câu chuyện mà bà chủ kể lúc nãy vậy.
Trong phòng livestream giả tưởng của tiệm sách, khách hàng số hai Tang Hoà vẫn đang cầm quyền <Ánh Sáng Xanh> đọc một cách rất say sưa.
[… Nếu như không phải do sương phủ đầy thì đã có thể nhìn thấy những chùm ánh sáng xanh kia rồi…]
[… Có thể Gatsby đã hiểu ra bắt đầu từ bây giờ ngọn đèn có ý nghĩa không hề tầm thường kia sẽ biến mất mãi mãi. Bây giờ nó chỉ còn là một ngọn đèn bình thường nơi bến đò, trên đời này đã mất đi thêm một món báu vật có thể khiến anh ta say mê ngây ngất…]
Cô ấy đã đọc đi đọc lại phần đọc thử tận ba lần rồi, ngay cả dòng lời nói đầu nhỏ xíu nằm bên trong bìa cũng đã đọc lại vô số lần, đồng thời lúc nãy cũng thấy giá niêm yết nằm phía sau sách.
Giá niêm yết: Năm mươi tám nghìn tinh tệ.
Tang Hoà dè dặt nhìn sang bà chủ để xác nhận lại, cuối cùng đáp án nhận được chính là năm mươi tám nghìn.
Cứ đọc thêm một lần thì lòng Tang Hoà lại bối rối hơn.
Nếu như sách có thể trở thành vật thay thế cho đầu người thì hình như một quyển giá năm mươi tám nghìn cũng không đắt lắm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận