Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 817 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 3



Chương 817 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 3




Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 3
Trong mười phút, Vũ Lăng thử mở cửa ba lần, lại bị Lưu Thành đè lại.
Zombie bên ngoài ngày càng đông.
Hà Tân Trạch nhìn mấy cái xác bị đẩy sang một bên, dáng vẻ tuyệt vọng: “Họ bị kẹt lại và chết như thế này nhỉ?”
Trốn ở nơi an toàn nhất bệnh viện, cuối cùng cũng không thoát khỏi sự vây chặn của zombie.
Không chết bên ngoài thì cũng chết trong phòng, tóm lại là không có đường sống.
Vũ Lăng gỡ hai cành đào nhỏ từ trên người xuống, xoắn thành vòng đưa cho họ: “Đeo lên cổ tay, ra ngoài theo tôi.”
Lưu Thành mặt đầy ghét bỏ: “Đây là thứ gì?”
Vũ Lăng cố nhịn cơn giận lại: “Bùa hộ mạng. Gỗ đào trừ tà, đeo lên sẽ không bị mấy thứ đó tấn công. Tôi còn muốn chạy đơn tiếp theo, không thể tốn thời gian ở đây với các người mãi được.”
Thật sự là lạnh lùng vô tình!
Lưu Thành: “... Anh.. Thẳng nam chết tiệt, không có vợ!”
Hà Tân Trạch nhìn kỹ vòng tay làm bằng nhánh cây trong tay, bên trên còn có một chiếc lá tươi.
“Mùa này mà cây đào vẫn còn lá sao? Anh hái ở đâu vậy?”
Vũ Lăng đã quá đủ để nhận ra mồm mép lôi thôi của hai người này rồi, hắn không tiếp lời mà thẳng tay kéo cửa kho thuốc ra.
Quả nhiên Hà Tân Trạch và Lưu Thành không dám càm ràm nữa, nhanh chóng đeo vòng tay lên, đẩy thùng thuốc theo sát phía sau Vũ Lăng.
Vũ Lăng rút trường kiếm sau lưng ra, hắn không chém người mà dùng kiếm khí phá ra một con đường. Vì số lượng zombie quá đông nên dù có chém đứt đầu của chúng thì xác chết cũng ở lại ngay tại chỗ đó chứ không có đường đi.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành đi theo phía sau hắn, ngạc nhiên phát hiện hình như mấy con zombie đó không có ý định tấn công họ mà toàn nhắm vào Vũ Lăng đi đầu.
Nhưng Vũ Lăng quá mạnh, ngay cả người hắn chúng còn chẳng đến gần được.
Cưỡng ép phá ra một con đường trong sảnh đã bị zombie xâm chiếm, ba người nhanh chóng đi qua, đến được đầu cầu thang.
Sân tầng hai cũng tập trung khá đông zombie nhưng số lượng ít hơn tầng ba, ba người nhanh chóng chạy xuống có lẽ có thể thoát khỏi chúng. Nhưng thùng thuốc Hà Tân Trạch và Lưu Thành đang đẩy đi là gánh nặng, dược phẩm khó lắm mới tìm được, họ cũng không nỡ vứt lại.
Vũ Lăng thở dài, hắn rất muốn trực tiếp dùng túi càn khôn đựng hết cả người lẫn thuốc vào nhưng quy định của cửa hàng không cho phép.
Công việc này rèn dũa tâm tính thật đấy.
Vũ Lăng dùng đồ bà chủ cho lên thùng thuốc của hai người — Giấy dán đặc biệt cứ dán lên là có thể biến đồ vật nhẹ hơn, rồi bảo hai người khiêng thùng thuốc nhẹ tênh theo sát phía sau hắn.
Trên sân tầng hai xuất hiện một con zombie tay chân thon dài nhất, khác với zombie đứng thẳng đi bộ bình thường, nó bò rạp dưới sàn, co một chân, hai tay cũng dính trên sàn, da thịt trên người đã thối rữa hơn phân nửa rồi, phần đầu chỉ còn lại một một cái xương sọ với một lớp da bao phủ các góc nhô ra, lúc gào thét lộ ra hàm răng, trên răng dính thịt vụn và vết máu đông đặc.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành tê rần da đầu, đứng yên không nhúc nhích, quan sát một lát rồi không dám nhìn thẳng con zombie đó nữa mà lặng lẽ trốn ra sau lưng Vũ Lăng, nhưng trong tay họ đang khiêng một thùng thuốc to đến thế nên trốn đi đâu cũng không được.
Zombie chân dài nhẹ nhàng bật dậy, xương phát ra tiếng vỡ răng rắc, tốc độ gấp mấy lần zombie bình thường, nhạy bén như một chú mèo, nhào thẳng ra sau lưng Vũ Lăng.
Vũ Lăng khẽ giật mình, lúc đào tạo nhân viên, nhân viên cũ có nói đa số zombie đều không có thần trí, chỉ có số ít zombie xuất hiện tình trạng lạ đó là di chuyển nhanh, có năng lực thao túng zombie bình thường, thậm chí còn xuất hiện năng lực đặc biệt, được gọi là zombie biến dị.
Con trước mắt này hiển nhiên là zombie biến dị, nó không những di chuyển nhanh lạ thường mà còn có thể nhận ra độ mạnh yếu của con mồi, bỏ qua Vũ Lăng muốn tấn công hai người dễ bắt hơn đằng sau hắn.
Vũ Lăng vung kiếm lên, cành đào mềm thò ra từ cổ tay, mượn thân kiếm che chở cuộn lấy cổ chân của zombie biến dị kéo nó xuống. Vũ Lăng giơ chân đạp lại, đâm trường kiếm vỡ đầu nó dễ như bỡn.
Đầu bị vỡ, zombie biến bị như một khung xương phảng phất như mất đi sự sống, ngã xuống sàn.
Vũ Lăng cất trường kiếm vào, đầu cũng không ngoảnh lại mà gọi: “Đi!”
Hà Tân Trạch và Lưu thành nhón chân đi xuống lầu, sợ giẫm phải di hài của zombie, lòng không kìm được cảm thán hết lần này đến lần khác: May mà đã gọi nhân viên chạy vặt, nếu không thì có mười cái mạng cũng không đủ!
Cuối cùng ba người cũng thoát khỏi bệnh viện Tân Xuyên như sào huyệt zombie.
Hà Tân Trạch lập tức đặt một đơn nữa ở cổng lớn bệnh viện, nhờ nhân viên chạy vặt đưa họ về con đường cửa hàng dịch vụ chạy vặt trú ngụ.
Vũ Lăng nhận lệnh tiếp tục đưa hai khách hàng quay về.
Bên đường, Vũ Lăng hoàn thành đơn hàng, lập tức thu hồi giấy dán của cửa hàng và vòng tay cành đào được phục vụ đặc biệt.
Lưu Thành luyến tiếc vuốt ve cành đào trên cổ tay: “Anh ơi, không thể cho tôi cái này sao?”
Vũ Lăng đưa tay ra lấy về, mặt vô cảm: “Không thể!”
Vũ Lăng giống như một con robot đi làm vô tình, kết thúc đơn hàng là chẳng còn chút dịu dàng nào nữa.
Xe đạp điện lao vút rời khỏi như lúc nó đến.
Lưu Thành và Hà Tân Trạch đứng ở ven đường, chợt thất thần.
Cứ như thẻ trải nghiệm có giới hạn thời gian nào đó hết hạn, trong chốc lát họ cảm thấy tiếc nuối, trống rỗng và còn rất thiếu cảm giác an toàn nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận