Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 120 - Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa 1



Chương 120 - Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa 1




Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa 1
Lộ Dao không nhìn thấy vẻ mặt của khách hàng người tí hon, chỉ thấy ai cũng nặng nề bước đi, chắc là đường xa mỏi mệt, thò đầu vào của gọi Trúc Châu và Hắc Thứ nhanh đến tiếp đãi.
Diên Vĩ nghe tiếng, chạy đến hàng rào nhìn, số người không ít, xoay đầu chạy về phòng bếp nhỏ, chạy được mấy bước thì dừng lại: “Lộ Dao, Tiểu Trịnh tan làm rồi.”
Lộ Dao gật đầu: “Ừm, tôi đến giúp ngay đây. Tôi nấu mì, cô làm vài món kèm và canh.”
Khoảng hai mươi vị khách, Diên Vĩ bận túi bụi, vẫn là để cô làm món chính nhanh hơn.
Thấy Trúc Châu và Hắc Thứ, tâm trạng căng thẳng sợ hãi của khách hàng cũng giảm đi đôi chút.
Họ không biết xếp hàng thế nào, lại sợ Lộ Dao nên cảnh tượng hỗn loạn.
Trúc Châu và Hắc Thứ cũng không giỏi chuyện sổ sách, làm thủ tục nhận phòng xong, vẫn phải chờ Lộ Dao xem xét sắp xếp phòng.
Lộ Dao vòng qua một bên bàn nấu ăn đi đến phòng bếp, bắc nồi lên đun nước rồi ra ngoài nhìn thử.
Trúc Châu giải thích quy tắc nhận phòng cho khách, chủ yếu là dùng đồ trả bằng đồng Nitraan, thanh toán tiền phòng mới có thể vào ở.
Sau đó Lộ Dao phụ trách thu tiền, lấy chìa khóa, Hắc Thứ đưa heo đỏ của khách đến chuồng chăn nuôi, Trúc Châu phụ trách dẫn khách đi thang máy đến khu phòng dành cho khách.
Có kinh nghiệm tiếp đãi đoàn săn bắn bộ lạc Heo Đỏ lần trước, Trúc Châu và Hắc Thứ làm việc cũng coi như là chuyên nghiệp.
Chờ tất cả khách đến khu phòng dành cho khách, Hắc Thứ cũng từ dưới lầu đi lên, phân chia với Trúc Châu đưa khách đến phòng.
Lộ Dao thấy không có vấn đề gì, xoay người đi về phòng bếp.
Cô chuẩn bị nấu mì, thấy Cơ Phi Thần vẫn đang canh bên cạnh tủ lạnh, không khỏi kinh ngạc: “Vẫn chưa về?”
Sắc mặt Cơ Phi Thần hơi gượng gạo: “Người trẻ, ngài ấy vẫn chưa tỉnh.”
Tủ lạnh được đẩy ra từ bên trọng, Bất Độc thò đầu ra: “Tôi dậy rồi, không sao, ông về đi.”
Cơ Phi Thần đứng lên, cúi đầu nhìn Bất Độc một cái, lại ngẩng lên nhìn Lộ Dao rồi ngại ngùng gật đầu với Bất Độc: “Được, giờ tôi về.”
Cả đời này của hắn ta, từ lúc sinh ra tới giờ chỉ cúi đầu với một người.
Cơ Phi Thần và Cơ Phi Mệnh không chênh tuổi nhiều, nếu Cơ Phi Mệnh không có mắt âm dương thì năm ấy ông ta cũng có tư cách tranh ngôi vị đầy tớ của Thần.
Nhưng cứ phải khéo thế đấy, trong số những người ngang vai vế xuất hiện một kẻ kỳ quặc thiên phú dị bẩm, còn những người khác thì như cục đá, bỗng chốc làm lu mờ tất cả mọi người.
Sau này Thần cũ diệt vong, Cơ Phi Mệnh mất chức đầy tớ của Thần.
Cơ Phi Thần tìm được người trẻ đang ngủ sâu trên núi Thiên Môn, còn tưởng cuối cùng cũng có thể xóa bỏ hết tiếc nuối nhục nhã cả đời này rồi.
Lại không ngờ rằng, người trẻ tân nhiệm không có lòng phù hộ cho gia tộc nhà họ Cơ, cứ đòi đến khu phố thương mại, kết quả là chớp mắt mọi thứ lại trở về con số không.
Bất Độc nói xong lại nằm vào tủ lạnh, hoàn toàn không thấy sự lạc lõng của ông chú.
Lộ Dao nhìn thêm hai cái, mấp máy môi định nói thì điện thoại chợt vang lên, là chuông báo nhắc nhở “tin nhắn mới”.
Bên kia Diên Vĩ lại hét: “Lộ Dao, bên này tôi gần xong rồi.”
Lộ Dao không kịp nhìn điện thoại, nén lại suy nghĩ lướt qua, đáp lại một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị nấu mì.
Năm phút sau, mì ra lò.
Khách hàng cũng ra khỏi phòng xuống lầu dùng bữa.
Tầng trệt của cả ba tòa nhà đều có khu vực ăn uống và phòng giặt ủi.
Phòng bếp nhỏ nằm ở khu phòng dành cho khách số một, nhóm khách hàng này chia ra ở khu phòng dành cho khách số một và số hai, bữa ăn cũng chia ra đưa đến tầng trệt của hai khu phòng.
Từ phòng đi ra, hiển nhiên cảm xúc của các khách hàng đã ổn định hơn rất nhiều, ánh mắt tràn ngập tò mò đánh giá xung quanh.
Lộ Dao trực tiếp bưng nồi mì nhỏ đến bàn nấu ăn, cô xới mì ở bên này, bỏ vào khay rồi dùng xe đẩy nhỏ đưa đến phòng bếp nhỏ.
Diên Vĩ đứng ở cửa, chia canh nóng và món kèm vào từng khay, lại đưa Trúc Châu và Hắc Thứ dùng xe đẩy chia nhau đưa đến khu vực ăn uống của hai khu phòng.
Phần ăn tối dành cho hai mươi người nhanh chóng lên món chỉn chu.
Một bát mì trộn thịt sợi xốt trứng to đùng, ăn kèm củ cải muối trộn cỏ vetiver, một bát canh đậu phụ rau rừng, các khách hàng nhìn đến nuốt nước bọt ừng ực, không màng gì nữa bắt đầu xì xụp húp mì.
Người tí hon Nitraan đa phần đều ăn bằng tay, lúc uống canh mới dùng tới muỗng nhỏ khá thô, thỉnh thoảng cũng dùng que gỗ.
Khách hàng đến khách sạn lần đầu, gần như đều không biết dùng đũa.
Trúc Đan và Diên Dĩ sẽ thị phạm, còn nói cho họ ăn xong còn có thể liếm.
Nhưng có vài vị khách khá nôn nóng, dùng đũa gắp không lên nên bốc bằng tay luôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận