Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 500 - Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 4



Chương 500 - Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 4




Sao nghe mùi gian thương thoang thoảng đâu đây ta? 4
Tất cả nhân viên đang có mặt trong phòng nghỉ ngơi đều nghe được âm thanh nhắc nhở này, vẻ mặt mỗi người cũng có sự thay đổi khác nhau.
Mặt Hoàng Kỳ đầy ngơ ngác, thậm chí còn kèm theo cả vẻ uất ức.
Lộ Dao: "Không phải tôi không tặng vòng tay cho ba người mà là trạng thái hiện tại của ba người đều chưa đạt yêu cầu sử dụng."
Con ngươi đen láy của Cam Kình chậm rãi chuyển động, sau đó anh ta từ từ vươn tay về phía Lộ Dao: "Tôi cũng muốn."
Lộ Dao cho anh ta một hộp. Cô để ý thấy Trần U đang nhìn qua bên này nên tiện tay đưa cho cô ta một hộp luôn.
Cam Kình đeo vòng vào tay.
"Kiểm tra thấy trạng thái tinh thần của ngài đang là màu lam, thuộc vào trạng thái không bình thường nên tạm thời không thể kích hoạt vòng tay."
Lộ Dao lại thu vòng tay của ba người bọn họ về: "Chờ đến khi mọi người kích hoạt được nó thì tôi lại tặng."
Lần này không chỉ Hoàng Kỳ mà cả Cam Kình và Trần U cũng thoáng cảm nhận được sự uất ức khó chịu vì bị phân biệt đối xử.
Ba tình nguyện viên ngồi bên kia thì lại cúi đầu nhìn chiếc vòng tay của mình như có điều suy nghĩ.
Gần đây Lộ Dao bận rộn nghiên cứu chế tạo vòng tay u linh nên mất khá nhiều sức lực và thời gian. Cô cũng không vội ép nhân viên phải sử dụng vòng tay này ngay.
Thiết bị mới tinh này được gọi là "vòng tay u linh" nhưng thật ra nó phải là "hệ thống nguyện lực" mới đúng.
Linh cảm cho việc thiết kế giá trị nguyện lực và hộp tâm nguyện đều đến từ kiến thức mà Lộ Dao học được trong một năm qua. Cô đã sử dụng sức mạnh và trình độ kỹ thuật cao hơn hẳn thế giới này để tạo nên vòng tay u linh.
Các tình nguyện viên vẫn còn hơi do dự nhưng thật ra bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Vòng tay u linh nhất định sẽ phải được lưu hành trên phố U Linh.
---
Khu phố phía Nam, sau khi xuống xe, Tống Văn và hai người bạn cùng đi dọc theo khu phố trống trải. Bọn họ quẹo trái quẹo phải một hồi rồi rẽ vào một tòa nhà bỏ hoang.
Lúc lên tầng, ba người gặp được mấy người quen.
Mấy người này vừa ra khỏi phòng nguyên liệu, cũng báo cho ba người Tống Văn một tin rằng K đã thành công chế tạo được một khẩu Desert Eagle* từ nguyên liệu mà bọn họ tích góp lấy về từ cửa hàng DIY, có điều vì không đủ nguyên liệu nên không chế tạo được đạn. Thế nên chiều nay bọn họ chuẩn bị tới cửa hàng DIY một lần nữa để nghĩ cách lấy một ít nguyên liệu về.
*Desert Eagle: là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn, nạp đạn bằng khí nén
Tống Văn và bạn bè đều rất phấn khởi.
Cuối cùng bọn họ cũng tiến được về phía trước một bước rồi.
Vì trận bạo động mấy tháng trước mà khu phố phía Nam phải hứng chịu một đợt thần phạt chưa từng có trước đây, gần như tất cả mọi người đều biến mất trong lần đó.
So với khu Bắc thì khu Nam lạnh tanh chẳng khác gì khu phố không người.
Dù vậy, những người còn sống sót vẫn chưa từ bỏ hy vọng tự cứu bản thân.
Bọn họ biết đến sự tồn tại của cửa hàng DIY là nhờ màn trình diễn pháo hoa ngay sáng sớm hôm đó, sau đó có người trong nhóm bọn họ lấy được con sứa chứa thông tin quảng cáo.
Ban đầu Tống Văn và bà nội chỉ bị hoạt động làm thức ăn ngon trên quảng cáo thu hút mà thôi. Nhưng sau lần đầu tiên đến trải nghiệm, cậu ta đã nhận ra cửa hàng này rất bí ẩn.
Sau đó bọn họ bắt đầu tới cửa hàng DIY một cách có tổ chức, vừa trải nghiệm hoạt động vừa lấy ít nguyên liệu mang về khu Nam, để nhân viên kỹ thuật của nhóm mình thử chế tạo vũ khí.
Lúc này mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà nhân viên kỹ thuật K của bọn họ đã chế ra được Desert Eagle từ kim loại đặc biệt do cửa hàng DIY cung cấp rồi.
Sao bọn họ có thể không phấn khởi cho được?
Tống Văn và hai người bạn cùng tiến vào phòng nguyên liệu, trùng hợp là K cũng đang có mặt ở đây.
K là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo lao động rằn ri, đeo kính an toàn và găng tay, râu không cạo nên trông có vẻ chán chường.
Mấy người Tống Văn nộp nguyên liệu lên rồi hỏi K mấy câu liên quan đến tình huống Desert Eagle.
K rất bình tĩnh dùng chất giọng trầm thấp lạnh nhạt đáp mấy câu.
Bỗng nhiên anh ta giơ tay cởi kính an toàn xuống rồi túm lấy cổ tay Tống Văn: "Đây là cái gì vậy?"
Không đợi Tống Văn giải thích, hai người bạn bên cạnh cậu ta đã vừa kể vừa phỉ nhổ chuyện cậu ta bị bà chủ cửa hàng biến thành vật thí nghiệm cho K nghe rồi.
Nghe vậy, K thử tháo chiếc vòng ra khỏi tay Tống Văn nhưng lại phát hiện ra không tháo được.
Tống Văn: "Tôi đã kích hoạt và ràng buộc thông tin cá nhân với nó rồi nên không tháo ra được đâu."
K túm lấy tay Tống Văn nhìn tới nhìn lui, ánh mắt khác hẳn ngày thường, dáng vẻ chán nản vừa rồi cứ như chỉ là ảo giác của mọi người vậy: "Tôi muốn xem giấy hướng dẫn một chút."
Tống Văn vẫn chưa nghiên cứu xong vòng tay u linh nên vẫn còn cất giấy hướng dẫn trong nhẫn trữ vật.
Thấy Tống Văn mở một bảng điều khiển hoàn toàn xa lạ ra trước mặt, K tròn mắt sửng sốt: "Đây là cái gì vậy?"
Tống Văn thành thật đáp: "Nhẫn trữ vật đấy, nó độc lập với hệ thống u linh, có thể cất đồ vào đó."
K: "Đây cũng là đồ ở cửa hàng kia hả?"
Tống Văn gật đầu.
K đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt hết nội dung hướng dẫn sử dụng vòng tay u linh rồi đẩy Tống Văn qua một bên, mình thì đi nhanh ra cửa.
Nhân viên quản lý phòng nguyên liệu kêu lên: "Anh quên nguyên liệu này!"
Nhưng anh ta không thèm quay đầu lại: "Cứ để đó đi, tôi ra ngoài một chuyến cái đã."



Bạn cần đăng nhập để bình luận