Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 783 - Trình độ nghiệp vụ trị giá hai mươi thỏi vàng 2



Chương 783 - Trình độ nghiệp vụ trị giá hai mươi thỏi vàng 2




Trình độ nghiệp vụ trị giá hai mươi thỏi vàng 2
Hùng An An ngồi bên cạnh Lộ Dao, giơ tay ra kéo một góc ống tay áo cô: “Vậy chị đi đâu?”
Lộ Dao nhìn vào đôi mắt đen láy của nhóc gấu trúc tinh, thản nhiên nói: “Chị và Lục Minh Tiêu đi xử lý zombie xung quanh.”
Đội viên lái xe bên cạnh nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ: “Các cô định xuống xe?”
Lộ Dao thấy hai chân tài xế đang run rẩy, cả giọng nói cũng đang run theo bèn lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, chuyện nhỏ thôi... Chúng tôi sẽ bảo vệ các cậu.”
Tài xế bất lực nghiêng đầu qua nhìn màn đêm mù mịt, tay chân mềm oặt, không còn chút sức lực nào. Cậu ấy đang lái chiếc xe tải dẫn đầu, tầm nhìn phía trước không bị chặn, đèn pha chiếu ra là có thể thấy rõ zombie bước đi loạng choạng nhưng đang không ngừng đến gần.
Tuyệt vọng như cỏ dại vô tận vùi lấp cậu ấy từng chút một.
Đây mà là chuyện nhỏ sao?
Tốc độ tập hợp của zombie bạo động đang tăng lên, Lộ Dao không chần chừ nữa, tiên phong đẩy cửa xe nhảy xuống, lặng lẽ rút sợi chỉ đỏ quấn trên chuôi đao ra quấn lên cổ tay phải của cô.
Trong xe, Hùng An An móc một xấp phù chú cấp trung từ trong túi trên bụng của áo hoodies ra, đếm ba tờ đưa cho tài xế: “Hai tờ này là bùa mang sức mạnh trừ tà do Lộ Dao sáng tạo ra, anh dán lên mặt trong hai bên cửa xe là mấy con rối vô hồn kia sẽ không qua đây. Tờ màu vàng này là Kim Cương phù dùng để phòng hờ, anh cứ cầm trong tay. Nếu Tịch Tà phù không thể xua đuổi chúng thì anh dán lên người anh.”
Hùng An An nhét phù chú vào tay tài xế rồi quay người móc ra một thanh hoành đao dưới ghế ngồi, sau đó đẩy cửa xe nhảy xuống.
Tài xế nắm chặt mấy tờ giấy mỏng trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
Đây thì là cái gì cơ chứ?
Bảo cậu ấy cầm mấy tờ giấy rách rồi phó thác cho trời hả?
Tài xế khó khăn bò ra khỏi ghế lái, nửa quỳ lên đệm ghế ngồi cho khách, thò nửa cái đầu ra từ cửa sổ.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, cậu ấy có thể thấy cậu nhóc kia đang xách một thanh trường đao dài gần bằng chiều cao của cậu nhóc chạy ra chiếc xe đằng sau, bỗng dưng sực nhớ lời dặn lúc nãy của bà chủ khi còn trên xe.
Lẽ nào nói giấy vàng này có tác dụng thật?
Nhân viên chạy vặt không từ bỏ, lại còn đang nghĩ cách cứu họ nữa ư?
Tài xế vô lực ngồi lại chỗ mình, giơ phù chú trong tay phân biệt vài giây rồi rút ra hai tờ trông gần giống nhau, thuận thế dán bên cửa trái một tờ, quay về ngồi lại ghế lái rồi dán một tờ lên cửa ghế bên phải.
Chiếc xe Van phía trước, Lục Minh Tiêu đã xuống xe rồi.
Khang Khang còn trên xe, nó cũng móc ra một xấp phù chú trong túi áo hoodies đưa cho tài xế, Lý Túy và một đội viên khác trên xe: “Dán Tịch Tà phù lên thân xe là có thể xua đuổi mấy con rối đó, Kim Cương phù có tác dụng bảo vệ tính mạng. Các anh đừng lo lắng quá, tôi và An An sẽ bảo vệ xung quanh đoàn xe, Lộ Dao và tên kia sẽ đi giải quyết con rối đằng xa.”
Lý Túy cúi đầu nhìn tờ giấy vàng trong tay, cứng đờ kéo khóe miệng lên.
Nhân viên chạy vặt đã bó tay rồi, vậy mà họ phát thứ đồ lừa mình dối người này cho họ.
Thế mà anh ấy còn thấy hơi an ủi, tinh thần của mấy nhân viên chạy vặt này vững thật. Dù là già hay trẻ, đối mặt với chuyện thế này cũng không khóc la, không sợ hãi, hình như cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ chạy.
Đương nhiên là do không thể chạy thôi.
Khang Khang tự giác dặn dò xong thì đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.
Lý Túy gọi nó lại: “Nhóc đi đâu?”
Khang Khang: “Phía sau còn hai chiếc xe nữa, tôi phải đem phù chú cho họ. Anh phải nghe lời, đừng có mà không tin. Chúng tôi làm ăn chân chính, đã nhận đơn rồi thì sẽ bảo vệ các anh quay về không chút tổn hại nào.”
Khang Khang nói xong thì kéo cửa xe, đột nhiên trong tay có thêm một cây sáo bằng mặc ngọc.
Nó xoay cây sáo bằng một tay, chạy về chiếc xe Van đằng sau.
Lý Túy thẫn thờ vân vê phù chú, không dám tin lúc nãy vừa được đứa nhóc mấy tuổi an ủi.
Anh ấy cứng đờ quay đầu lại: “Vừa nãy cậu ấy muốn tôi nghe lời...”
Đội viên gật đầu: “... Nghe thấy rồi.”
Tài xế nắm chặt vô lăng, chân đang run rẩy: “Đội trưởng, tới rồi tới rồi! Chúng ta phải làm sao đây?”
Lý Túy khôi phục tinh thần, vội càng giơ lá bùa vàng trong tay lên: “Mặc kệ đi, mau dán lên! Mau dán lên!”
Nhóm Lý Túy dán bùa lên mặt trong cửa xe, tay nắm chặt một tờ Kim Cương phù còn lại, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe.
Như cừu con chờ bị giết, trừ đưa cổ chịu chết ra thì không còn cách nào nữa.
Mặt trăng vừa to vừa tròn, xung quanh không cần đèn cũng sáng rực. Mà xe của Lý Túy lại ở đầu hàng, anh ấy nhìn trân trân vào zombie đang ào đến như nước lũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận