Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1338 -



Chương 1338 -



Núi Thiên Môn, sảnh lớn ở điện ngoài của Thần Điện băng tuyết, ký túc xá nhân viên.Âm 38 độ, Cơ Thu Ngôn ôm túi sưởi điện ngồi bên bàn.Trên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật không lớn có để hai hộp mì gói mở toang, nhưng nước trong ấm lại mãi không chịu sôi, cô ấy cố gắng quấn chăn mỏng trên người kín hơn, lạnh đến mức mặt mày tê cóng.Cơ Thanh Dương đi vào từ bên ngoài, trên đầu và vai phủ một lớp tuyết dày, anh ấy phủi tuyết ở miệng, cởi khẩu trang và kính chắn gió xuống, thở dài một hơi: “Nước vẫn chưa sôi à?”Cơ Thu Ngôn lắc đầu: “Trời lạnh quá, dù có sôi thì cũng chưa chắc sôi ùng ục. Nếu cậu thật sự đói quá chi bằng ăn bánh rán đỡ đi.”Cơ Thu Ngôn không phải đang xỉa xói Cơ Thanh Dương, quả thật điều kiện sống trên núi rất gian khổ, ăn mì gói nóng hổi cũng là điều xa xỉ.Hai người là con cháu Cơ Phi Thần chọn ra từ thế hệ trẻ của Cơ thị, từ tên họ có thể biết hai người họ cũng thuộc con cháu dòng thứ của Cơ thị giống Cơ Thanh Nghiên.Vào khoảng hai năm trước, hầu hết con cháu dòng chính của Cơ thị đều làm người trẻ chán ghét khi làm nhiệm vụ ở thành phố Dao Quang nên lần này Cơ Phi Thần chỉ đành chọn người mới từ dòng thứ để chăm sóc người trẻ.Mấy trăm năm nay, chức vị cung phụng thần linh luôn được dòng chính Cơ thị nắm giữ, đã bao giờ cho dòng thứ chiếm được ít hào quang?Lúc tin này được tung ra trong tộc, thế hệ ông bà của dòng thứ Cơ thị mừng rỡ đưa con cháu sang, nhóm con cháu được chọn cũng ngập tràn chờ mong.Nào ngờ nơi làm việc lại là cao nguyên núi tuyết có điều kiện khắc nghiệt thế này, không mạng internet, không điện, không bạn bè xã giao, công việc hằng ngày là quét dọn Thần Điện, bình thường còn chẳng gặp được mặt của người trẻ, rất giống lao công bị lưu đày đến vùng núi, có người bình thường còn tự chế giễu rằng “cũng coi như đỡ phải đi đường vòng thêm bốn năm chục năm”.Nếu không phải Cơ thị còn có chút ít kinh tế, họ còn chẳng có nổi miếng nước nóng để mà uống trên núi ấy chứ.Nhưng cho dù là vậy, Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương cũng không oán than.Chỉ cần người trẻ thuận lợi thành thần, dù chỉ là nhân viên quét dọn Thần Điện cỏn con, bước ra ngoài cũng là sự tồn tại mà mọi người ngưỡng mộ, nhất là dòng chính đã không còn hy vọng thờ cúng trước đầu gối của thần linh kia nữa,e là chỉ gặp họ thôi cũng đã hận tới nghiến răng rồi.Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi, Cơ Thu Ngôn đã thấy thú vị vô bờ.Ôi, dù đã vào Thần Điện rồi, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa sinh ra quá nhiều sự kính sợ.Người trẻ vẫn là sự tồn tại cô ấy với không tới.Thuở họ mới đến núi Thiên Môn, trên núi vẫn chưa lạnh như bây giờ.Khoảng một tuần nay, nhiệt độ ngày một giảm thấp, gió tuyết ngày càng dữ dội.Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương nghe người lớn trong tộc nói sức mạnh của người trẻ đã hơn xưa rất nhiều, có lẽ sắp thành thần rồi.Nhưng suốt cả tuần, sắc mặt của chú Phi Thần ngày càng tệ, thường ngồi một mình trên bậc thang ở cổng điện đón gió tuyết, mặt mày chù ụ, không biết đang nghĩ gì.Còn người trẻ thì ngày ngày ở trong địa điện, hiếm khi lộ diện.Trên núi vốn không có ai ở, lại không có thú vui tiêu khiển gì, sắc mặt của nhóm người lớn bề trên ai cũng kém như nhau, Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương cũng lờ mờ cảm nhận được áp lực nặng nề.Họ ở nơi này, thật sự có thể phất lên như diều gặp gió sao?Cơ Thanh Dương ngồi xuống, vừa lấy bánh rán trong hộp mì gói ra nhai rệu rạo vừa nói: “Chú Phi Thần xuống núi rồi.”Cơ Thu Ngôn: “Với cái thời tiết này?”Cơ Thanh Dương: “Tôi nghe nói chú ấy nhắn với người trong điện là muốn xuống núi gọi điện thoại, hình như muốn liên lạc với nhân vật lớn nào đó bên thành phố Dao Quang.”Cơ Thu Ngôn: “Xuống núi chỉ để gọi một cuộc điện thoại? Mong rằng người được gọi thật sự có tác dụng.”Cơ Thanh Dương: “Tôi đang nghĩ có khi nào chú Phi Thần gọi cho chú Phi Mệnh không? Không phải nói hai năm nay hai dòng chính đều ở thành phố Dao Quang sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận