Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 316 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 2



Chương 316 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 2




Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 2
Quy trình phỏng vấn bình thường do Cơ Chỉ Tâm phụ trách, Lộ Dao ngồi bên cạnh nghe.
Cơ Chỉ Tâm chuẩn bị không ít nội dung phỏng vấn, tất cả đều nằm trong phạm trù chuyên ngành.
Du Thục đồng ý giới thiệu họ đến thì đồng nghĩa năng lực hai người họ cũng không tệ.
Cách tư suy của Mai Tuyết và Lưu Nhất khê cũng rất rõ ràng, phạm vi công việc, tiền lương và đãi ngộ, tất cả quyền lợi đều được hỏi rất cặn kẽ.
Hai người phỏng vấn cùng một lúc nhưng trọng điểm vấn đề của hai người có lúc không sẽ không giống nhau, Cơ Chỉ Tâm trả lời rất cẩn thận.
Năng lực làm việc của Cinderella thì không cần nghi ngờ gì nữa, đãi ngộ của khu phố thương mại đúng thật là cũng không thua những công ty khác.
Kết thúc vòng phỏng vấn thứ nhất, những vấn đề Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết muốn tìm hiểu đều đã được giải đáp, trừ việc nơi làm việc có hơi héo lánh thì đúng là không có chỗ nào giống lừa đảo cả.
Chỉ là trước khi ký hợp đồng thuê mướn thì cần phải ký một bản thỏa thuận giữ bí mật trước.
Đó không phải hợp đồng mà là thỏa thuận.
Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết cẩn thận đọc hết thỏa thuận giữ bí mật đó, ban đầu đọc nó thì chỉ cảm thấy bản thỏa thuận này không được chuyên nghiệp như hợp đồng cho lắm.
Lộ Dao không thúc giục hai người họ, cô đứng dậy nói: “Trước khi ký thỏa thuận và hợp đồng thì tôi sẽ đưa hai người đi dạo tiệm net một vòng trước.”
Gần đây Lộ Dao đã có kinh nghiệm tuyển dụng, năng lực chuyên môn của nhân viên cửa hàng chỉ là một mặt thôi, tố chất tâm lý cũng rất cần thiết.
Và thường khi kiểm tra đến phương diện thứ hai thì mới có thể phát hiện ra được nhân phẩm của mỗi người.
Mấy lần trước cô tuyển dụng, đa phần trong vòng trắc nghiệm thứ hai đều bộc lộ rõ tính cách không thích hợp làm việc ở khu phố thương mại.
Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết lấy làm lạ, tiệm net và lĩnh vực công việc của họ không liên quan đến nhau, nhưng hai bên thương lương với nhau rất vui vẻ, tìm hiểu thêm một số thứ cũng có chỗ hay nên đã đứng dậy đi theo cô.
Trước giờ quán Internet Cafe vượt thời không đều náo nhiệt vào buổi sáng, đa phần yêu ma đều tu luyện vào buổi tối nên buổi sáng thường đến để chiếm chỗ.
Bữa sáng của tiệm nét cũng rất phong phú, thích hợp để khao bản thân sau một đêm mệt nhọc nên yêu ma đều rất thích.
Lúc Lộ Dao đưa Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết đến thì có một số khách hàng đang xếp hàng trước quầy bar để mua đồ.
Mai Tuyết liếc mắt sang đó, ánh mắt xuyên qua hàng người dày đặc rồi dừng lại trên người Giảo Nương đang đứng phía sau quầy bar, cứng đờ nhìn về phía đó không động đậy.
Chị gái đây đúng là quá xinh đẹp, cho dù là ngũ quan, vóc dáng hay là khí chất cũng đều không thể chê vào đâu được, còn đẹp hơn khuôn mẫu được xây dựng trong game nữa.
Đây là người thật thật sao?
Mai Tuyết kéo Lộ Dao lại, chỉ về phía quầy bar hỏi: “Đó là ai thế?”
Lộ Dao đáp: “Giảo Nương sao? Nhân viên bán hàng của tiệm net chúng tôi.”
Mai Tuyết trừng mắt.
Cô ấy không nghe nhầm đấy chứ, nhân viên bán hàng sao?
Nói một câu mạo phạm thì Mai Tuyết dám thề trước chuyên ngành thẩm mỹ của mình rằng nét đẹp của Giảo Nương thật sự xứng với câu “tài nguyên khan hiếm”, nếu như Giảo Nương theo nghề diễn, diễn viên múa, đi hát, làm người mẫu thì đều có khả năng nổi tiếng trong một đêm.
Sao lại có thể làm nhân viên bán hàng được cơ chứ?
A&R* vẫn chưa vào việc sao?
(*) Từ gốc là tinh tham - 星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ.
Vốn Cơ Chỉ Tâm nên về cửa hàng Lông Xù để làm việc, nhưng vừa bước đến cửa thì khựng lại, đi theo Lộ Dao vào tiệm net.
Lúc Mai Tuyết thả hồn thẫn thờ thì Cơ Chỉ Tâm đã vòng qua quầy bar, đi vào phòng nghỉ ngơi của tiệm net, bắt gặp được Hùng An An đang nằm trên ghế sofa ngủ.
Nhóc tiểu Hùng đang quấn lấy chăn, khóe miệng còn dính đầy vụn thức ăn nữa.
Cơ Chỉ Tâm nhìn cậu nhóc một lúc thì khom người túm lấy chiếc tai mềm mại của gấu trúc.
Một cánh tay thò ra từ phía sau sofa, Lưu Nhất Khê sờ được gương mặt đầy lông của Hùng An An, cảm giác vô cùng mềm mại, còn ấm nữa chứ, kinh ngạc thốt lên: “Đây không phải là thú bông sao?”
Cơ Chỉ Tâm: “… Sao cô lại ở đây?”
Lưu Nhất Khê: “Tôi theo anh vào đây đấy. Các người lén nuôi gấu trúc sao?”
Cơ Chỉ Tâm: “Không phải. Đây là một con gấu trúc bán yêu.”
Lưu Nhất Khê: “… Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ?”
Cơ Chỉ Tâm bóp nhẹ lên mi tâm mình: “… Tôi không nói đùa với cô.”
Lưu Nhất Khê: “…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận