Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 834 -



Chương 834 -




Người đàn ông khom người nhặt lên: “Sao vậy?”
Cô gái lại cướp biên lai về từ tay chồng, cúi đầu nhìn một cái rồi đưa qua: “Anh xem này, trên biên lai có thông tin.”
[Thành phố Lục Nghị] Ngày x tháng x năm 904x 14:12 Đã lấy hàng, đang gửi đến Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao tại thành phố Cao Thăng.
...
Lúc cô ấy mới cầm biên lai, rõ ràng bên trên không có gì cả.
Người chồng cũng thấy khó hiểu nhưng không hoảng loạn lắm, ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần rồi chỉ vào trạm chạy vặt bên đường nói: “Chắc là cửa hàng này, chúng ta vào hỏi thử xem.”
Lần hỏi này không những hoàn toàn mở ra cánh cửa thế giới mới, lúc hai vị khách hàng rời đi trong tay đã cầm hai tờ rơi của trạm chạy vặt và một xấp danh thiếp đặt đơn, tốn mấy chục gram vàng.
Nếu không phải đem thiếu vàng thì họ còn định mua thêm một ít danh thiếp về dự trữ.
Hai người gần như không thể khống chế cảm xúc hưng phấn, thảo luận về trạm chạy vặt và gói hàng kia trên suốt quãng đường quay về căn cứ, tưởng tượng dáng vẻ người nhà nhận được gói hàng, sau đó họ lại gặp Hà Tân Trạch và Lưu Thành trên đường đất vàng ở khu container.
Lưu Thành hỏi họ gửi hàng chưa, hai người vui vẻ gật đầu, còn chia sẻ quá trình gửi hàng cho họ nữa.
Cô gái còn lấy biên lai ra cho hai người họ xem.
Lưu Thành và Hà Tân Trạch cũng thấy mới lạ, chớ nói lúc này dịch bệnh hoành hành, nền văn minh thụt lùi, dù ở thế giới vẫn còn bình thường lúc trước, họ cũng sẽ thấy tò mò nếu thấy kiểu công nghệ thế này.
Lúc họ đứng nói chuyện bên đường, Lưu Thành ngước lên lướt thấy một bóng dáng hồn bay phách lạc, do dự một hồi vẫn gọi một tiếng: “Tang Tĩnh.”
Không đáp lại.
Cậu ta lại gọi hai tiếng nữa, cuối cùng Tang Tĩnh như du hồn đi qua từ bên đường cũng khôi phục tinh thần mà quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi cực độ, bộ dạng đờ đẫn.
Lưu Thành đi qua: “Tang Tĩnh, bệnh của cha cô đỡ hơn chưa?”
Lần đầu đặt đơn chạy vặt, Hà Tân Trạch và Lưu Thành đã gửi không ít thuốc. Lưu Thành tìm cách gửi ít thuốc cho nhà họ Tang, không nhiều, coi như chút lòng thành.
Tang Tĩnh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cảm ơn anh Lưu, có chuyển biến tốt.”
Người bệnh lâu năm, không những cơ thể bệnh mà tim cũng vậy.
Thật ra thuốc đã không thể giúp bệnh tình của cha Tang thuyên giảm nổi nữa, nhưng trong lòng Tang Tĩnh vẫn thấy cảm kích lòng tốt của Lưu Thành.
Lưu Thành gãi đầu: “Cô sao vậy? Trông sắc mặt không tốt, có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Tang Tĩnh chậm rãi đảo mắt một vòng, lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Hình như nhà họ Hoàng sợ cô ấy chạy nên hai ngày nay đã gửi không ít vật tư đến nhà, là một vài thức ăn sắp hết hạn, mấy chiếc áo mỏng dài tay và một chiếc chăn mỏng.
Đối với nhà họ Tang mà nói, đây đều là đồ tốt.
Đồ vừa đưa đến nhà là cha Tang đã đòi Trần Hồng trải chăn lên giường cho ông ta, còn ông ta thì lấy bánh quy để trên đầu giường xé ra, ăn ngụm lớn.
Tang Tĩnh chà ga giường ở sau nhà xong quay về, đứng ở cửa trông thấy cảnh tượng này, thật sự chịu không nổi mới chạy ra ngoài, nhưng đã đi cả một quãng đường dài, nhìn container xung quanh vừa hoang vắng vừa lộn xộn, bên đường thì toàn là mùi thối của phân và nước tiểu, mờ mịt không biết phải làm gì.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.
Cả thế giới đều như thế này, cô ấy có thể trốn đi đâu được đây?
Bên đường có người trò chuyện rôm rả, Tang Tĩnh vô thức dừng lại, nghe họ lại nói về trạm chạy vặt bên ngoài căn cứ.
Tang Tĩnh thò tay vào túi áo mò đến hai tờ danh thiếp đặt đơn đã bị cô vò nhăn, cô ấy hạ quyết tâm, đột nhiên tìm một góc ngồi xổm xuống, mò ra một cây bút chì ngắn và to từ một bên túi áo, nhanh chóng viết tên và địa chỉ đặt đơn lên danh thiếp.
Tang Tĩnh không về nhà cũng không muốn đem gì theo, viết xong thì đi về cổng lớn căn cứ.
Hình như gác cổng biết cô ấy, cứ lén lút đánh giá mãi.
Tang Tĩnh thầm thấy khó hiểu, cô ấy đoán chắc là nhà họ Tang cũng đã đánh tiếng với gác cổng rồi, thế là lòng thấy rét lạnh một trận, chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng.
Cô ấy chưa từng nghĩ rằng lại có một ngày bản thân chẳng thể ra khỏi cổng lớn căn cứ, lẽ nào cô ấy thật sự phải kẹt lại trong bức tường cao này cả đời hay sao?
Tang Tĩnh lớn gan đi về cổng, gác cổng thật sự đã nhận được lệnh gì đó, không cho cô ấy đăng ký ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận