Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 442 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 3



Chương 442 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 3




Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 3
Có điều sự ngạc nhiên và run sợ đó chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh sau đó Lộ Dao đã lấy lại được tinh thần. Cô đặt tay lên chốt cửa như bình thường, ra vẻ đang chuẩn bị đóng cửa, đồng thời làm như vô tình ngẩng đầu lên nhìn sang phía quán bar đối diện.
Dù sao thì hai cửa hàng cũng đối diện nhau, nếu cô cứ cúi đầu mãi thì lại thành ra hơi lố.
Khu phố này không bình thường.
Lộ Dao đã cảm nhận được điều này một cách sâu sắc.
Chẳng biết nhân viên phục vụ kia đã đi ra khỏi quầy bar và tới đứng sau lớp thủy tinh từ bao giờ. Một chiếc bóng nhỏ dài hắt ra phía sau cơ thể cao ráo của anh ta.
Anh ta khoanh tay trước ngực nhìn về phía Lộ Dao.
Lần này Lộ Dao không nhìn con bạch tuộc trên đầu anh ta nữa. Ánh mắt hai người va phải nhau trong một giây, cô làm bộ như hơi lúng túng, chần chừ chốc lát rồi mới cong môi cười, lễ phép gật đầu coi như chào hỏi sau đó dùng tốc độ như bình thường đóng cửa cửa hàng lại.
---
Mười một giờ hai mươi sáu phút, ở phòng làm việc trên tầng hai của ban quản lý khu Bắc phố U Linh.
Lưu Tịnh và Trần Huy Sinh cần mẫn ra ngoài làm việc mới quay lại, mang theo cả đồ ăn đêm cho đồng nghiệp trong phòng.
Trần Huy Sinh và Lưu Tịnh chính là hai người vừa ra ngoài đưa hộp quà tân thủ cho Lộ Dao.
Ngồi đối diện vị trí làm việc của Trần Huy Sinh là một người đàn ông đeo kính gọng vàng tên là Phương Tòng.
Những đồng nghiệp khác đã tan làm cả rồi, chỉ còn anh ta cố ý ở lại chờ hai người kia.
Phương Tòng nhận lấy canh hoành thánh chua và teppanyaki từ tay hai người, còn chưa mở nắp đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
*Teppanyaki: thức ăn nấu bằng vỉ gang, sắt hoặc thép
Chờ đến khi mở nắp, mùi thơm bay ra kèm theo hơi nóng nghi ngút khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Phương Tòng cũng đang đói bụng nên tiện tay tách đôi đũa dùng một lần ra rồi vùi đầu ăn luôn.
Có điều phần lớn thức ăn ở phố U Linh chỉ thơm hình thức thôi, đến khi cho vào miệng thì không còn ngon như vậy nữa.
Phương Tòng mới gắp mấy đũa đã cảm thấy không muốn ăn lắm nữa, có điều anh ta vẫn không cam lòng nên lại gắp một đũa teppanyaki lên cho vào miệng tiếp, quả nhiên hương vị vẫn nhạt nhẽo như thường.
Anh ta rút khăn giấy ra lau miệng rồi thuận miệng hỏi: "Sao rồi?"
Lưu Tịnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Huy Sinh: "Bà chủ của cửa hàng mới kia có hơi... Ừm, hơi ngốc."
Vì có ấn tượng tốt với bà chủ nên lúc đưa ra lời đánh giá, Lưu Tịnh còn nghiêm túc cân nhắc dùng một từ mềm mỏng hiếm thấy.
Trần Huy Sinh tóm tắt lại những gì bọn họ đã trải qua trong cửa hàng của Lộ Dao.
Phương Tòng nghe xong không có phản ứng gì.
Anh ta cũng đã từng gặp loại chủ cửa hàng như thế này rồi. Có người trời sinh thần kinh thô, đần độn to gan không sợ trời không sợ đất, cũng có người là ngu thật, hoàn toàn không có cảm giác gì với hoàn cảnh chung quanh.
Dù là loại người nào thì một khi đã tới phố U Linh rồi cũng nhanh chóng lột xác thôi.
Kết quả đều giống nhau.
Ba người lại trao đổi qua lại thêm mấy câu. Chưa đầy mười lăm phút nữa sẽ tới mười hai giờ đêm. Bọn họ đứng dậy tắt đèn tắt máy vi tính, chuẩn bị tan làm.
Ký túc xá công nhân viên của ban quản lý khu phố nằm cùng một tòa nhà với văn phòng làm việc.
Từ tầng một đến tầng sáu ở tòa nhà này là khu vực làm việc, tầng bảy đến tầng mười là ký túc xá.
Trần Huy Sinh và Phương Tòng ở tầng bảy, Lưu Tịnh ở tầng tám.
Đến tầng bảy, cửa thang máy mở ra.
Trần Huy Sinh và Phương Tòng đang chuẩn bị đi ra thì Lưu Tịnh lấy hai bịch khoai tây cắt múi trong túi ra đưa cho bọn họ mỗi người một bịch: "Hồi nãy tôi lấy ở chỗ Lộ Dao đấy, vốn định về ăn một mình."
Trần Huy Sinh im lặng nhận lấy.
Lúc nãy sau khi ra khỏi cửa hàng của Lộ Dao, bọn họ đã qua quán ăn ven đường gần đó mua đồ ăn đêm. Hai người mua rất nhiều loại, nhìn cũng nóng hổi thơm phức nhưng hương vị lại không ngon bằng mấy món quà vặt trong cửa hàng của Lộ Dao.
Bọn họ còn đi dọc phố tìm một vòng nhưng mấy siêu thị gần đó đều không có bán những món Lộ Dao đưa ra mời bọn họ.
Phương Tòng nhíu mày, vừa nhận lấy đã trả về cho Lưu Tịnh. Anh ta không thích ăn quà vặt.
Đồ ăn ở phố U Linh cũng chẳng ngon lành gì.
Không chỉ đồ ăn mà tất cả những gì có trên khu phố này cũng đều chỉ được mỗi vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, bên trong rỗng toác chẳng có gì cả.
Nhưng loài người ở thế giới này chỉ có thể sống tạm như vậy, cố gắng bò lê lết dưới chân người kia như loài súc sinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận