Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 697 - Trung thu 12



Chương 697 - Trung thu 12




Trung thu 12
Nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh luôn duy trì sự im lặng, nghe tới đây thì hơi không nhịn được.
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Tiểu Gia: Mọi người vẫn nên xem nghĩa địa sớm chút đi nhé.]
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Hạnh Tử: Bà chủ cô ấy... Có lẽ sẽ sống lâu hơn tưởng tượng của mọi người.]
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Xích: Nghe nói có không ít người ở đây đã ký khế ước linh hồn với bà chủ rồi, có lẽ có thể sống lâu thêm vài năm với bà chủ.]
Lúc Lộ Dao xây dựng mạng nội bộ, đã trả cho Ma Thần cái giá một trăm ngàn năm.
Đến giờ còn chưa qua nửa năm, thời gian bà chủ lấy được từ cửa hàng đồ ăn nhanh và quán mì Thanh Sơn đã đủ để cô sống đến độ lòng đầy buồn chán và mất hết hứng thú với cuộc sống.
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Trần U: Nghe có vẻ bà chủ giống thần linh sống hơn cả Khải Minh Tinh ấy.]
Lộ Dao cắt lời: “OK, tiệm nail, cửa hàng Lông Xù, khách sạn suối nước nóng, trung tâm bổ túc trẻ em kết thúc thảo luận, còn lại tám cửa hàng, cố gắng nhanh nhất có thể nhé.”
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Lưu Tịnh: Chúng tôi giống những đồng nghiệp trên kia, cửa hàng DIY ở phố U Linh cũng không có đối thủ cạnh tranh. Dạo này có quá nhiều người chơi đến từ thế giới giả tưởng khác nên có rất nhiều quái vật không thuộc phố U Linh cũng chạy đến bằng lối đi, dẫn đến việc trị an của phố U Linh kém hơn nhiều.]
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Trần U: Chúng tôi cũng không có kinh nghiệm gì về lên kế hoạch sự kiện, chỉ muốn tổ chức hoạt động trải nghiệm tự tay làm bánh Trung thu trong ba ngày ở cửa hàng, tổ chức hoạt động đi săn hai lần vào sáng chiều mỗi ngày, đối tượng săn bắt chính là những quái vật chạy qua từ khu vực kế bên.]
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Quý Lâm Khải: Còn hộp quà bánh Trung thu bà chủ nói, chúng tôi hoàn toàn không có ý tưởng, cũng không có kinh nghiệm. Nói thật thì ở phố U Linh lâu rồi, đã quen ăn cơm nhân viên trong cửa hàng, thỉnh thoảng nghỉ một ngày, ở nhà ăn đồ gọi bên ngoài về quả thật như ăn đồ ăn dành cho heo.]
Nhân viên khác: [...]
Nịnh hơi quá rồi ha!
Họ không biết thành phố Minh Nhật là một thế giới công nghệ kỹ thuật đã phát triển đến đỉnh cao, lao động bằng sức người bị đào thải vô hạn.
Cửa hàng bán mang về cũng là đồ ăn nấu sẵn là nhiều, không có sự sáng tạo về mùi vị, ăn riết thật sự sẽ ngán.
[Bà chủ - Lộ Dao: Mạch ý tưởng tổng thể rất tốt, nhập gia tùy tục, tôi thấy không thành vấn đề. Còn bánh Trung thu, tôi cung cấp cho mọi người một ý tưởng.]
Mấy nhân viên của cửa hàng DIY ngóng cổ lên, mắt đầy chờ mong.
[Bà chủ - Lộ Dao: Bạch tuộc hoàng kim hoặc nhóc u linh là hình tượng có thể đại diện cho phố U Linh nhất...]
Lộ Dao còn chưa nói hết, các nhân viên đã điên cuồng xua tay từ chối khéo.
Lộ Dao: “Vậy mọi người tự nghĩ, có thể nhờ nhân viên biết làm bánh trong cửa hàng về mặt mùi vị. Kỳ Sâm ở cửa hàng đồ ăn nhanh, Chu Tố ở cửa hàng Lông Xù, cũng có thể mua bánh ngọt và bánh Trung thu vị cổ xưa chính thống từ rạp chiếu phim, có nhu cầu thì có thể ủy thác cho nhân viên giao hàng Tiểu Cơ. Chờ lát nữa họp xong, tôi đem điện thoại cho mọi người.”
Nhân viên của cửa hàng DIY giây trước còn đeo mặt nạ đau khổ, giây sau đã nở nụ cười vui vẻ.
Họ cũng có thể kết nối mạng rồi!!!
Ngay sau đó thì không cần Lộ Dao thúc giục, nhân viên của những cửa hàng còn lại cũng bắt đầu chủ động phát biểu.
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Hạnh Tử: Bà chủ, sự kiện của chúng tôi và quán mì Thanh Sơn tách riêng ra hay gộp chung?]
Quán mì Thanh Sơn là chi nhánh của cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng quán mì Thanh Sơn chỉ bán mì, mì đủ các vị, còn thay đổi thực đơn theo thời tiết khác nhau.
Trên danh nghĩa thì là chi nhánh của cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng thật ra cách thức kinh doanh khác hoàn toàn.
[Bà chủ - Lộ Dao: Bánh Trung thu có thể tính riêng, còn sáng kiến về sự kiện thì gộp chung lại, như vậy đều khá tiện cho tổ chức và thực thi.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận