Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 317 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 3



Chương 317 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 3




Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 3
Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết dạo một vòng tiệm net, sau khi ra ngoài thì đồng ý ký thỏa thuận giữ bí mật và hợp đồng thuê mướn.
Nhưng tâm trạng của họ hơi phức tạp.
Cách mở cửa của khu phố thương mại quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức trông hơi giả, biết rõ là sẽ có khả năng bị mắc lừa nhưng hai người họ vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng mình, nhắm mắt lại đặt bút ký vào hợp đồng.
Lộ Dao đưa phương thức liên hệ của Trình Diệp cho Lưu Nhất Khê, bảo hai người họ thương lượng về vấn đề đồ dùng và máy móc cần mua cho phòng làm việc mới, sau đó báo lại với Cơ Chỉ Tâm để dự chi.
Mai Tuyết vừa ký xong hợp đồng thì chạy ngay đến khách sạn suối nước nóng để tìm Du Thục, lúc cô ấy thấy những người tí hon trong khách sạn suối nước nóng thì như muốn phát điên lên.
Tuyết Mai đứng bên cạnh bệ cửa sổ, véo lên mu bàn tay mình rất nhiều lần, mãi cho đến khi tay đỏ cả lên thì mới dần dần bình tĩnh lại.
Là một họa sĩ, lúc cô ấy nhìn thấy phòng và khách hàng của khách sạn suối nước nóng thì còn kích động hơn lúc thấy Giảo Nương nữa.
Mai Tuyết lập tức lấy chiếc máy tính bảng từ trong túi ra, sự tồn tại của khách sạn suối nước nóng đúng là một thứ truyền cảm hứng.
Bạch Lộ thấy cô ấy lấy máy tính bảng ra thì lên tiếng nhắc nhở: “Những bức vẽ được vẽ trong khách sạn thì nhớ xóa sạch trước khi ra ngoài, nếu không thì chiếc máy tính bảng kia sẽ bị hỏng đấy.”
Mai Tuyết: “Tại sao lại như vậy?”
Bạch Lộ giải thích một số quy tắc ngầm của khu phố thương mại.
Nghe nói Bạch Lộ cũng là sinh viên ngành mỹ thuật thì Mai Tuyết càng ngạc nhiên hơn.
Sau đó hai người họ trò chuyện rất ăn ý với nhau, không phải trò chuyện về các tác phẩm tranh vẽ mà là về những thiết kế nhỏ vô cùng đáng yêu của khách sạn suối nước nóng.
---
Buổi chiều hôm đó thời gian nghỉ dưỡng của Du Thục kết thúc, Trịnh Nhiễm cũng phải quay lại bệnh viện.
Trên đường đi cô ấy nói với Trịnh Nhiễm đang chơi rất vui: “Nhiễm Nhiễm à, mẹ sắp không còn ở chung với cha con nữa.”
Lần đầu tiên cô ấy phát hiện cha của Nhiễm Nhiễm có người khác bên ngoài là vào một năm trước, lúc đó Du Thục đã bình tĩnh tự hỏi bản thân mình rốt cuộc mình có cần người đàn ông này không?
Lúc đó cô ấy không đành lòng buông bỏ, hai người họ yêu nhau từ lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, tình cảm mười mấy năm không phải một sớm một chiều có thể từ bỏ ngay được.
Du Thục suy nghĩ lại cuộc sống trong mấy năm nay, cuối cùng quyết định buông bỏ một phần công việc, trở về với gia đình.
Dù sao những thứ như tiền thì đủ dùng là được.
Nhưng sự nhượng bộ của Du Thục không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này, lúc Trịnh Nhiễm đổ bệnh phải nhập viện, khi ấy cha của Trịnh Nhiễm lại đưa cô gái đó đến gặp cô ấy.
Lần đầu tiên Du Thục gặp cô gái đó chính là tại bên ngoài phòng bệnh của Trịnh Nhiễm.
Giây phút đó cô ấy vô cùng bình tĩnh, còn cho người phụ nữ đó vào phòng bệnh đặt giỏ hoa quả của hai người đó xuống nữa.
Sau lúc đó cha của Trịnh Nhiễm càng không kiên nhẫn với cô ấy.
Người phụ nữ đó cũng thường xuyên gọi điện thoại hẹn cô ấy ra gặp mặt, cầu xin cô ấy tác thành cho hai người họ.
Lúc đó Du Thục như chết lặng, cho dù là bị xúc phạm thẳng thừng như thế nhưng cũng không hề mất khống chế, nổi giận lên.
Trong vài ngày ở lại trong khách sạn suối nước nóng với Trịnh Nhiễm, sự mệt mỏi trên người cũng hoàn toàn biến mất, Du Thục bắt đầu suy nghĩ lại cuộc hôn nhân của mình, đã đến bước đường này rồi, có thật sự cần thiết phải níu kéo nữa không?
Một năm sau Du Thục lại bình thản, tỉnh táo hỏi bản thân thêm một lần nữa.
Không cần nói ra cũng biết đáp án của cô ấy là gì.
Cô bé còn đang ôm lấy con thú nhồi bông trong tay, hình như đã thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Chuyện của mẹ thì phải để mẹ tự quyết định.”
---
Lộ Dao hối thúc tiến độ dự án trò chơi mới, hai nhân viên vừa mới nhận chức vào buổi sáng thì chiều hôm đó đã chính thức bắt tay vào làm việc.
Chiều ngày thứ ba Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết nhận việc thì có ba chiếc xe van màu trắng chạy vào khu phố thương mại, dỡ xuống rất nhiều thùng giấy đặt trước cửa phòng làm việc số hai.
Thiết bị máy móc phục vụ và bản thiết kế đều đã được giao đến.
Cuộc phẫu thuật của Trình Diệp rất thuận lợi, chỉ là còn phải nằm lại trong bệnh viện một khoảng thời gian để quan sát tình hình.
Lúc anh ta không có ở đây thì Lưu Nhất Khê, Tiểu Chung, Cơ Thanh Nghiên và Mai Tuyết cùng phụ trách công việc của phòng làm việc số hai.
Khu phố thương mại và đội của Thời Diên cũng đã từng trao đổi với nhau, trước khi Trình Diệp quay lại thì sơ đồ dự án trò chơi của khu phố thương mại sẽ chính thức được khởi công.
Lộ Dao là thiết kế chính của trò chơi này, lúc này thành viên của đội đều cho rằng bà chủ chỉ muốn tạo ra một trò chơi MOBA lấy đại lục Phù Thế làm bối cảnh, bối cảnh trò chơi và thiết kế bản đồ đều là những trải nghiệm mà đích thân bà chủ đã trải qua ở đại lục Phù Thế.
Xuất phát từ sự tò mò về thế giới tu chân nên các thành viên trong nhóm cũng rất nhiệt tình.
Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết là thành viên trong nhóm trò chơi của khu phố thương mại, trong dự án này, công việc chính của họ chính là sửa đổi những suy nghĩ và quy định không chuyên môn của bà chủ, sau đó sẽ truyền đạt lại phương án không còn sai sót gì cho các thành viên trong đội một cách chính xác.
Hệ thống trình tự mà Lộ Dao đưa ra vừa tỉ mỉ vừa hoàn thiện, ban đầu đội nhóm của Thời Diên luôn chống cự nhưng đến bây giờ cũng bắt đầu đặt hết tâm tư vào trò chơi tiên hiệp mới bị gọi là “hàng loại hai” này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận