Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1398 -



Chương 1398 -



Thần lực vô thượng như những cơn sóng khổng lồ với sức ép mạnh mẽ đang cuộn trào về phía Lộ Dao.Khuỷu tay Phạm Thiên chống xuống lấy thần tọa, nghiêng đầu ngả người ra sau, đôi mắt màu bạch kim, ý chí chiến đấu tràn trề: “Hình như cô đang rất bất mãn thì phải? Đó là thần cốt của ảnh cách của bổn thần nên đương nhiên cũng được sinh ra và tồn tại vì bổn thần, nay bổn thần muốn thu hồi thần lực về thì có gì không được chứ?”Trên bầu trời cao vút của Thần Điện, cho dù là thần linh hay là phàm linh, bất kỳ ai nghe thấy câu nói này đều phải khiếp sợ.“Ảnh cách? Năm đó chủ thần Phạm Thiên không giết chết ảnh cách của mình sao?”“Sao lại thế được chứ?”“Không giết chết ảnh cách mà vẫn có thể thành thần ư?”“Nếu chủ thần Phạm Thiên chưa giết ảnh cách của mình thì sao lại có thể trở thành chủ thần cai quản Thần Điện chí cao này được chứ?”…Phàm linh trước giờ vẫn thế, người bất ngờ nhất trước việc này không ai khác chính là thần linh và thần quan của Thần Điện chí cao, có một số thần linh đã đi theo Phạm Thiên kể từ lúc ông ta mới ngồi lên thần vị chí cao này, ít nhất cũng hàng chục nghìn năm rồi.Họ chưa bao giờ nghi ngờ thần cách của Phạm Thiên, càng không ngờ được rằng ông ta lại chưa giết chết ảnh cách của chính mình.Ông ta chỉ cần dùng một nửa thần lực vẫn có thể thống lĩnh Thần Điện chí cao mấy chục nghìn năm nay, con đường mà Phạm Thiên đang theo đuổi và thực lực của chính ông ta đủ để người ta phải ngước nhìn, nhưng điều khiến mọi người phải sợ hãi chính là không ai có thể phát hiện ra điều bất thường này.Đoạt Linh trận của Lộ Dao có khả năng đoạt lấy linh hồn, giúp chúng sinh có thể thoát khỏi cơ thể của mình, đồng thời cũng ban năm giác quan cho linh hồn để họ nhìn thấy mọi chuyện phát sinh ở Thần Điện chí cao, cũng có thể cảm nhận được sự áp bức từ thần lực của Phạm Thiên.Do linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể nên tầm nhìn của chúng thần không khác gì với phàm linh cả, họ có thể thấy được dáng vẻ của Phạm Thiên một cách rõ ràng, hơn nữa cũng nhìn thấy được Lộ Dao trông như thế nào.Không ngờ hình dáng thật sự của Thiên Ma mà Thiên Thư tiên đoán lại thanh tú đến thế, thần lực bao vây xung quanh cũng rất thuần khiết, không hề nhiễm chút ma khí nào.Những phàm linh và thần linh biết được thân phận thật sự của Lộ Dao đều cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa hai người họ.Lộ Dao thầm thở dài, Phạm Thiên xuất hiện quá nhanh khiến cô không có thời gian giao lại thần cốt cho Lục Minh Tiêu, chỉ có thể nhanh chóng lấy hết số thần cốt còn lại ra khỏi trượng Quy Giới rồi gộp chung với số thần cốt lúc nãy mới giành về được nhét hết vào kho hàng cá nhân, sau đó cố gắng gọi hệ thống hiện thực hóa ước mơ ra.Bên trong Phục Thần Điện, hai quan cai ngục phụ trách trông chừng Thí Thần lại không bị ảnh hưởng bởi Đoạt Linh trận nên linh hồn không bị thoát khỏi thể xác.Hai người họ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được bên ngoài điện đã xảy ra chuyện lớn nhưng lại không dám tự ý xông ra đó, chỉ đành trốn bên trong điện thở dài.Tay chân và cổ của Xá Thiên bị vô số sợi Phục Thần xích giữ lại nên hơi bực mình.Hoa tươi được đưa đến mỗi buổi sáng, kéo dài hơn nửa tháng nay nhưng ba ngày nay lại không thấy gì.Giọng nói của Tiểu Mộng vang lên trong đầu Lục Minh Tiêu một cách yếu ớt: “Lúc nãy Lộ Dao vừa gọi tôi, cô ấy đang ở bên ngoài, Phạm Thiên cũng đang ở đó.”Xá Thiên dùng sức kéo mạnh chiếc xiềng xích trên cổ, ánh mắt rất âm u: “Ta phải ra ngoài.”Tiếng xiềng xích va chạm vào nhau vang lên khắp địa điện, Ban Huyễn và Ngọc Hương cũng rất sốt ruột nhưng lại không dám lên lầu kiểm tra.Nay không có chủ thần ngồi đây trấn, bên ngoài lại như đang có Thiên Ma giáng thế, họ sợ sẽ không khống chế được Thí Thần.Thật ra nếu thần cách bị huỷ, thần cốt bị mất đi hơn một nữa thì đáng lý ra Xá Thiên đã phải tan thành mây khói rồi, nhưng bây giờ anh vẫn bình yên vô sự, chỉ bị giam trong Phục Thần Điện thôi.Ban Huyễn và Ngọc Hương không tài nào hiểu được bí ẩn bên trong, tự cảm thấy thần lực của mình thấp kém nên cũng không dám làm khó người ta.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ thấy Xá Thiên như một con thú hoang đang bị giam cầm thì vội vàng lên tiếng cản lại: “Lúc nãy Lộ Dao vừa mới giao cho tôi một món đồ, hình như phía cô ấy hơi bất tiện nên không thể ghép nó được, cô ấy nhờ anh tự làm lấy.”Xá Thiên: “Là cái gì?”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đổ một đống xương trắng từ kho hàng cá nhân ra đầy sàn.Xá Thiên sững người: “Đây là…”Tiểu Mộng: “Là Lộ Dao giành về đấy, anh mau ghép đi. Tên Phạm Thiên này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, ông ta còn dám nói thần cốt của anh là của mình nữa cơ đấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận