Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 561 - "Chào mừng đến với thế giới của ta." 1



Chương 561 - "Chào mừng đến với thế giới của ta." 1




"Chào mừng đến với thế giới của ta." 1
Nhóm Lộ Dao vừa rời đi thì cửa phòng làm việc tầng mười lăm đã bị mở ra từ bên ngoài, tiếp theo đó là nhân viên cứu hộ vội vàng chạy tới.
Mấy nhân viên chạy đầu tiên thấy hiện trường chỉ có bốn Bùi Tất thì ngạc nhiên hỏi: "Sao lại chỉ có mấy người các anh thế này?"
Video Harold và Tù Ngọc cứu người đã lan truyền rộng rãi trên mạng rồi, hơn nữa bản thân các nhân viên cứu hộ ở hiện trường cũng đã tận mắt chứng kiến.
Bùi Tất đeo vòng tay vào rồi đứng dậy: "Bọn họ tới tầng sáu mươi sáu rồi."
"Tầng sáu mươi sáu á? Rốt cuộc bọn họ là ai? Bọn họ có mục đích gì?"
Bùi Tất nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai mà biết được chứ."
Hai nhân viên được nhân viên cứu hộ đỡ dậy nghe vậy bèn nói: "Hẳn là bọn họ sẽ không vào được đâu nhỉ? Dù sao thì đó cũng là tầng sáu mươi sáu mà."
-----
Ngoài cửa sổ tầng sáu mươi sáu tòa nhà Khoa học kỹ thuật, Harold khoanh tay trước ngực nhíu mày nói: "Chẳng phải bảo là hệ thống an ninh lợi hại lắm sao? Mất công tôi mong chờ chứ."
Hệ thống an ninh tầng sáu mươi sáu hiện đại nhất thành phố Minh Nhật trong lời đồn vốn nên có rất nhiều tầng phòng vệ chứ. Không ngờ xung quanh nó lại không gắn kính chống đạn, trên bốn bức tường bằng phẳng không có dấu vết hư hại bên, bên trong cũng sáng như ban ngày, chẳng khác gì câu "Chào mừng quý khách ghé thăm".
Tù Ngọc: "Cạm bẫy."
Harold: "Nhắc mới nhớ, cái thứ mà Lộ Dao muốn tìm kia đang ở đây thật à?"
Lộ Dao gật đầu: "Chín mươi chín phần trăm là thế. Nếu nó không có ở đây thì tôi sẽ nhức đầu lắm đấy."
Harold: "Rốt cuộc đó là thứ gì vậy?"
Lộ Dao: "Cũng hơi khó hình dung. Nếu muốn nói ra thì có thể xem nó như đàn anh của Alfred."
Harold: "... Cũng là rồng hả?"
Lộ Dao: "Tôi chưa nhìn thấy bao giờ nhưng chắc không phải là rồng."
Tù Ngọc đặt chân lên ban công: "Chúng ta đi vào trước đã nhé?"
Lộ Dao bèn cất thiết bị bay đi rồi nhảy lên ban công: "Tôi đi trước cho."
Chỗ mà bọn họ đặt chân xuống chỉ là bên ngoài ban công mà thôi, muốn vào bên trong thì phải đi qua một bức tường nữa, giữa tường có một cánh cửa.
Ánh sáng màu bạc chói mắt rót đầy khung cửa. Đứng ở chỗ bọn họ chỉ thấy sáng chói mắt chứ không thể thấy được kết cấu bên trong.
Lộ Dao là người vào đầu tiên, Harold và Tù Ngọc theo sát phía sau.
Bên trong cửa là một không gian hình bán cầu, bốn phía là rất nhiều màn hình lớn nhỏ màu trắng bạc, ngay cả trần nhà bán cầu cũng không ngoại lệ.
Những màn hình rậm rạp chằng chịt giống như khung tranh khảm nạm trên tường, nội dung bên trong không cái nào giống cái nào cả.
Có khung là thế giới hiện thực, có khung là thế giới giả tưởng, còn có cả rất nhiều bảng điều khiển màu sắc rực rỡ đang vận hành theo một trình tự bí ẩn nào đó nữa.
Lộ Dao: "Thì ra là vậy. Đây chính là Khải Minh Tinh không gì không thể không chỗ nào không biết."
"Cuối cùng cô cũng tới." Một giọng nói rất truyền cảm bỗng nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng: "Cô Lộ Dao thân mến."
Lộ Dao gật đầu: "Anh là ai?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Không phải cô tới đây để tìm ta à?"
Lộ Dao: "À, giọng của người mà tôi muốn tìm nghe trẻ hơn giọng anh rất nhiều. Chẳng lẽ mới mấy tháng không gặp mà một đứa con nít đã trưởng thành và đến thời kỳ vỡ giọng?"
"..." Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, giọng nói kia lại tiếp tục: "Cô Lộ Dao không chỉ thông minh đầy sáng tạo mà còn có khiếu hài hước nữa. Tôi luôn muốn được gặp cô một lần, quả nhiên mọi sự chờ đợi đều đáng giá."
Lộ Dao: "... Tại sao anh lại muốn gặp tôi? Tôi nghĩ trước đây chúng ta không quen."
"Vừa rồi quên không tự giới thiệu, ta tên là Khải Minh Tinh. Chắc cô vẫn còn nhớ con dê núi con lông đen đáng yêu mà mình đã từng gặp ở phố U Linh chứ nhỉ?"
Ngón chân Lộ Dao chợt co lại.
Giọng nói của Khải Minh Tinh cũng là kiểu AI nên giọng điệu nghe không được tự nhiên cho lắm, cứ như nó đang cố ý bắt chước giọng của một người đàn ông thành công trong sự nghiệp vậy.
Khải Minh Tinh: "Từ đó trở đi, ta đã nghĩ dù thế nào cũng phải gặp mặt cô một lần."
Lộ Dao: "Tại sao anh lại muốn gặp tôi?"
Khải Minh Tinh: "Tại sao à? Nói thì có hơi vớ vẩn nhưng hình như ta thích cô."
Lộ Dao: "... Đúng là rất vớ vẩn."
Harold tiến lên phía trên một bước: "Tôi có được đánh kẻ này không?"
Tù Ngọc xoa mạnh lên cánh tay đã nổi đầy da gà: "Lại còn giả đò làm nam nhân."
Lộ Dao: "Bình tĩnh, mọi người tìm kiếm xung quanh xem. Chắc hẳn nó là một trong số những màn hình trên tường kia đấy. Đừng căng thẳng quá, nó mà thấy mọi người thì sẽ có phản ứng ngay."
Khải Minh Tinh bỗng nhiên đổi giọng thành giọng thiếu niên trong trẻo: "Cô không tin ta à?"
Lộ Dao từ từ đi về phía trước, đôi mắt lướt thật nhanh qua đủ loại màn hình lớn nhỏ bốn phía. Rất có thể hệ thống là một trong những màn hình này.
Lúc nhìn thấy căn phòng này, một số suy nghĩ đã xuất hiện trong đầu Lộ Dao.
Một tồn tại như thế nào mà dám tự xưng là thần Toàn Tri?
E rằng trong tầng sáu mươi sáu này sẽ có cả nghìn cả chục nghìn màn hình để theo dõi tất cả mọi thứ ở thành phố Minh Nhật, bao gồm cả thế giới thật và thế giới ảo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận