Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 552 - “Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 1



Chương 552 - “Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 1




“Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 1
Nếu Lộ Dao muốn tới thành phố Minh Nhật thì cách tốt nhất là mượn năng lực đặc biệt của Harold. Vấn đề là phải có tọa độ thời không tương ứng thì Harold mới tới thời không đó được.
Trước kia luôn là Lộ Dao tới thế giới kia trước sau đó Harold cảm ứng được vị trí của cô qua chiếc vảy có hơi thở của hắn mà cô luôn mang theo bên mình, sau đó mới tiến hành nhảy vượt thời không.
Trong tình huống như vậy mà muốn tìm được Lộ Dao ở giữa vô số thời không cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Lần nào Harold cũng mất rất nhiều thời gian mới tìm ra.
Hồi Lộ Dao kinh doanh trung tâm bổ túc trẻ em, cô đã thành công dùng Alfred chế ra chìa khóa thời không giúp Harold nâng cao tỷ lệ chính xác khi đi xuyên tới thế giới đã được chỉ định khác.
Chỉ cần mở được cánh cửa thời không ở thế giới đó là có thể xuyên qua thời không. Như vậy thì hành động của Harold sẽ trở nên kín đáo hơn so với việc xé rách thời không trước kia.
Vấn đề duy nhất trước mắt là thành phố Minh Nhật không có tọa độ thời không cụ thể để Harold cảm ứng. Năm chiếc vòng tay u linh trong tay năm người chơi kia cũng chỉ có mình Lộ Dao mới cảm ứng được thôi.
Sau khi nhẫn trữ vật và vòng tay u linh rời khỏi phố U Linh, Lộ Dao không thể dùng hệ thống gửi thiết bị và vũ khí thật qua cho người chơi được nữa. Nói cách khác là ở thế giới thật, vòng tay u linh chỉ có chức năng truyền tin và chức năng trữ vật mà thôi.
Lộ Dao cần trở thành người chỉ đường và đi xuyên qua thời không cùng Harold.
Nhưng Harold được kế thừa năng lực xuyên qua thời không của mẹ mình chứ không thể mang theo một sinh vật sống nữa qua lại được.
Năm đó vì để tìm cách thay đổi vận mệnh của hắn mà mẹ hắn một mình đi xuyên thời không vô số lần.
Nếu như khi đó nàng có thể ở bên cha của Harold thì hẳn là mọi chuyện đã khác.
Sau khi thăng cấp mấy lần, hiện tại kho hàng cá nhân của Lộ Dao đã có thể cất chứa vật sống trong một thời gian ngắn rồi. Cô cũng đã từng dùng cách này để đưa các nhân viên qua các cửa hàng khác nhau thành công. Có điều kho hàng cá nhân là của cô nên bản thân cô không thể chui vào đó được.
Ngoài ra thì túi càn khôn của đại lục Phù Thế cũng có thể cất giữ vật sống. Sau khi bàn bạc với các nhân viên cửa hàng, Lộ Dao quyết định sẽ thử dùng túi càn khôn xem sao.
Lộ Dao cố ý tới Cửu Tuyệt môn một chuyến để mời luyện khí tông sư làm cho mình một chiếc túi càn khôn chuyên dụng.
Ba ngày sau, Lộ Dao nhận được thần khí do Cửu Tuyệt môn đưa tới: túi Thôn Thiên Ngự Hải.
Sau khi hoàn toàn đứng vững gót chân ở đại lục Phù Thế, lâu dần quán Internet Cafe sẽ là nơi tạo nên xu thế mới cho các vị khách.
Gần đây quán Internet Cafe mới thổi một làn gió không mới lắm là hội chứng tuổi dậy thì* tới lục giới. Khách hàng bắt đầu âm thầm ưa chuộng việc trang bị cho mình đủ thứ pháp khí và linh sủng, ngay cả chiêu thức cũng lấy mấy cái tên nghe rất kêu và lố.
*Hội chứng tuổi dậy thì: trung nhị, hay còn được gọi là hội chứng Chūnibyō
*Hội chứng tuổi dậy thì: trung nhị, hay còn được gọi là hội chứng Chūnibyō
Lộ Dao nghe nói thật ra thì chỉ cần một ngày rưỡi là đủ để làm túi càn khôn cho cô nhưng vị luyện khí sư kia còn tốn thêm một ngày rưỡi nữa để vắt óc nghĩ tên cho nó. Thành ra ba ngày sau nó mới tới được tay cô.
Sau khi có túi càn khôn, Lộ Dao lập tức đến tiệm nail tìm Harold.
Hai ngày trước cuối cùng hang rồng cũng cho mấy nhóc rồng nghỉ học rồi nên bây giờ Harold và Tina đều đang ở trong tiệm.
Các nhân viên dị tộc cũng có mặt, nghe nói ai cũng tò mò về túi càn khôn.
Chiếc túi càn khôn màu vàng được thiết kế theo kiểu túi rút truyền qua tay hết người này đến người khác, cũng phải đón nhận đủ loại bình luận khen chê.
Túi càn khôn có thể chứa vật sống nhưng Harold lại không dám tuỳ tiện cho Lộ Dao ngồi vào trong rồi xuyên qua thời không.
Lần thử nghiệm đầu tiên là mang một chú bướm bóng đêm từ thị trấn Lục Bảo Thạch của đại lục Alexandria đến cửa hàng Lông Xù ở biển Eden.
Tầm chiều tối, tiệm nail treo biển đóng cửa.
Trên bàn trà trong phòng khách có một chiếc bình thủy tinh đựng bướm. Các nhân viên dị tộc cầm điện thoại ngồi ngay ngắn bốn phí.
Lộ Dao cẩn thận bắt một con bướm bóng đêm ra bỏ vào túi càn khôn, sau đó Harold mở cánh cửa thời không ra rồi mang chiếc túi có chứa con bướm đi qua đó.
Một phút sau, đám nhóc hải cẩu voi phương Nam kích động gửi video vào nhóm nhân viên khu phố thương mại.
Trong video, Harold mở túi càn khôn ra ở cửa hàng Lông Xù thì có một con bướm màu xanh đen nhẹ nhàng bay lên. Mắt của mấy nhóc hải cẩu vốn đã tròn rồi nay lại sáng lên trông chẳng khác gì cái bóng đèn, còn hưng phấn vỗ bụng “bạch bạch” nữa chứ.
[Cửa hàng Lông Xù - Lệ Lệ: Bướm kìa!]
[Cửa hàng Lông Xù - Cửu Hoa: A a a a a! Bướm dưới biển sâu!]
[Cửa hàng Lông Xù - Chu Tố: Trong cửa hàng có hai vị khách đang dùng bữa. Lúc nhìn thấy con bướm bay ra, cả hai đều sợ ngây người!]
[Cửa hàng Lông Xù - Phiếu Phiếu: Lộ Dao Lộ Dao, tôi thích bươm bướm.]
[Bà chủ - Lộ Dao: Ừ... Mấy cậu muốn nuôi hả? Vòng đời của bướm ngắn lắm đấy.]
[Cửa hàng Lông Xù - Lệ Lệ: Chúng tôi đi cầu xin ngài Thúy Hoàng Tinh cho nuôi bướm trong phòng câu cá.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận