Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 384 - Không có gì 1



Chương 384 - Không có gì 1




Không có gì 1
Tâm trạng Thời Diên vô cùng phức tạp: "..."
Lúc bọn họ ngâm nước nóng xong đi ra thì thấy nhân viên loài người trong khách sạn đang bàn tán sôi nổi chuyện gì đó, thế là bọn họ cũng lắng tai nghe.
Đang trong giờ nghỉ nên Cơ Thanh Nghiên mới kéo Bạch Lộ tới tám về cảm nhận sau khi uống Tiêm Thể đan.
Tiêm Thể đan và Hoán Nhan đan có thể sử dụng chung với nhau. Ngày đầu uống Tiêm Thể đan, ngày thứ hai uống Hoán Nhan đan, mười ngày nữa lại uống tiếp theo thứ tự đó, ba lần như vậy là sẽ đạt được hiệu quả cao nhất.
Thời Diên chạy qua hỏi mấy câu sau đó mặt mày khiếp sợ quay lại phòng dành cho khách: "Má ơi má ơi má ơi! Lão Thẩm ơi đan dược của khu phố thương mại là hàng thật hết đấy!"
Thẩm Bình Tiến đang ngồi bên cửa sổ nghịch điện thoại nghe vậy bèn đáp luôn không thèm ngẩng đầu lên: "Tôi nghe rồi."
Thời Diên tò mò nên đi qua xem ké, trùng hợp thấy được mấy chữ "thanh toán thành công" xuất hiện trên màn hình anh ta.
Thời Diên: "..."
---
Nghe nói Thời Diên và Thẩm Bình Tiến ở lại khách sạn, Lộ Dao cũng không bất ngờ.
Sau khi bên Thời Diên đồng ý, cô cũng phải bắt tay vào chuẩn bị.
Lộ Dao lên tầng ba quán net xây dựng thêm hai tầng dị không gian nữa, tối nay bắt đầu bảo vệ thăng cấp.
Lúc đi từ trên tầng xuống, cô theo thói quen liếc ra ngoài một cái.
Dưới ánh hoàng hôn, một em bé tranh tết mập mạp đang đứng trước cửa.
Lộ Dao nhanh chóng đi tới: "Em quay lại rồi hả?"
Nhóc nhân sâm tinh hơi xấu hổ, cúi đầu đẩy một cục đá màu đen trông như quả trứng to đến trước mặt Lộ Dao: "Tặng tỷ cái này."
Rễ tốt nhất của cô bé bị đám sẻ tinh ăn hết rồi, còn lại phải chờ thêm vài năm nữa mới nuôi ra được nên cô bé chỉ có thể đi tìm một món quà khác.
Lộ Dao hiếu kỳ nhìn tảng đá kia một cái, trông giống trứng đà điểu nhưng vỏ của nó đen láy: “Đây là gì vậy?”
Nhóc nhân sâm tinh tỏ vẻ bí hiểm, kiễng chân vẫy tay gọi cô.
Lộ Dao cúi xuống, nhóc nhân sâm tinh nói nhỏ bên tai cô: “Đây là một quả trứng. Ta đoán bên trong là một linh thú rất mạnh.”
!!!
Bỗng dưng Lộ Dao cảm nhận được sự khó nhằn đâu đây, cũng hạ tông giọng hỏi nhỏ: “Em lấy nó ở đâu thế?”
Nhóc nhân sâm tinh: “Nhặt trên đường đó.”
Không phải đường lên núi Thú là được.
Lộ Dao vẫn chưa yên tâm lắm nên không khỏi hỏi thêm vài câu.
Em bé tranh tết mím môi, đôi mắt to hiện lên ánh nước: “Có phải tỷ không thích món quà này không?”
Lộ Dao: “Không có, chị thích lắm. Chị chỉ đang lo là không biết có phải ai đã đánh rơi nó hay không thôi.”
Nhóc nhân sâm tinh lắc đầu: “Không phải. Đây chỉ là một quả trứng linh thú chẳng ai thèm. Ta ở núi Thú mấy trăm năm rồi, chỉ cần nhìn màu vỏ trứng là có thể phân biệt trạng thái của chúng. Nó đã bị vứt đi rất lâu nhưng nó muốn sống nên luôn bạt mạng hấp thu linh lực. Nếu tỷ nuôi nó, rất nhanh thôi sẽ sở hữu một con linh sủng mạnh.”
Linh thú rất quý, con nào có huyết mạch càng lâu đời, năng lực càng mạnh thì có giá càng cao. Nhưng linh thú còn nhỏ đa phần gầy yếu mỏng manh nên rất khó để tồn tại.
Nhưng quả trứng này lại khác, nó có ý thức sinh tồn gần như dị thường, liều mạng muốn sống sót.
Nhóc nhân sâm tinh thật lòng cảm thấy đây là quả trứng tốt nên mới mang từ Tù Long thành qua đây.
Lộ Dao nhìn nhóc nhân sâm tinh sốt ruột sắp khóc tới nơi, cúi người ôm quả trứng ấy lên: “Cảm ơn em nhé. Nhưng chị không biết cách ấp trứng, em có thể giúp chị không?”
Nhóc nhân sâm tinh mắt long lanh, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lộ Dao: “Được ạ.”
Nàng ấy đã ở Ngự Thú tông mấy trăm năm rồi, không những có thể giao lưu sành sỏi với linh thú, có khi nàng ấy còn biết nhiều thứ hơn cả đệ tử của Ngự Thú tông.
Lộ Dao dẫn nhóc nhân sâm tinh vào phòng nghỉ. Nhóc Đương Khang nằm sấp rên hừ hừ trong ổ mèo màu hồng.
Lộ Dao móc ra một chiếc ổ mèo màu xanh lục mới tinh từ kho hàng cá nhân, để kế bên vị trí của nhóc Đương Khang rồi thả quả trứng đen vào.
Đương Khang què chân màu hồng và quả trứng linh thú không biết tên bị bỏ rơi đã trở thành hàng xóm.
Nhóc nhân sâm tinh thấy vậy thì đi qua ngay, bứt một nhúm rễ trên người mình xuống nhét vào miệng nhóc Đương Khang: “Ta còn từng tìm nó trước khi rời khỏi núi Thú. Vốn tưởng không gặp được nữa, không ngờ lại được tỷ mang về đây.”
Nàng ấy từng gặp rất nhiều linh thú non như nhóc Đương Khang này, cũng luôn đút cho chúng ăn rễ của mình nhưng chẳng có tác dụng.
Lần này trước khi đến núi Bất Tiên, nàng ấy không tìm thấy nhóc Đương Khang, còn cho rằng nó đã lặng lẽ tan biến ở một góc xó không ai biết nào đó rồi.
Không ngờ sẽ gặp nhau tại đây, nhóc nhân sâm tinh không nhịn được rơi từng hạt nước mắt to.
Lộ Dao quay đầu lại thấy em bé tranh tết khóc thành người nước mắt thì cuống cuồng: “Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
Nhóc nhân sâm tinh tựa lên bả vai Lộ Dao, thút thít nói: “Ta chỉ không ngờ vẫn có thể gặp được nó.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận