Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 815 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 1



Chương 815 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 1




Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 1
Bệnh viện Tân Xuyên giống như một ao nước chết nuôi cá ăn thịt người, cá ăn thịt người trong ao bị bỏ đói lâu ngày, ba người sống bước vào quảng trường như ba miếng mồi tươi sống bị vứt vào trong nước, mùi thức ăn sống là tươi nhất trong ao thối, zombie lang thang chuyển động cứng nhắc bắt đầu di chuyển chầm chậm về phía ba người.
Vũ Lăng quan sát một hồi rồi quay đầu ngồi lên xe đạp điện lần nữa, chở hai khách hàng lao vút đến cổng chính bệnh viện. Hắn khóa xe lại, dẫn Hà Tân Trạch và Lưu Thành bước vào bệnh viện trước khi zombie bạo động vây đến.
Vừa mới vào cửa, Vũ Lăng khó chịu nín thở: “Thối quá.”
Hà Tân Trạch và Lưu Thành không ngửi thấy mùi lạ, trong sảnh rộng lớn có khoảng mười con zombie rải rác, trông có vẻ cực kỳ lơ là.
Trái tim luôn căng thẳng của Lưu Thành dần dần thả lỏng: “Không có zombie gì cả, uổng công lúc nãy em còn lo thế.”
Hà Tân Trạch nhíu mày: “Tôi thấy không bình thường lắm, bệnh viện Tân Xuyên là một bệnh viện lớn, lúc xảy ra chuyện thì có rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân nên chưa chắc chỉ có nhiêu đây zombie.”
Vũ Lăng gật đầu: “Quả thật là vậy. Các anh muốn tìm cái gì, tốt nhất là nhanh lên. Lát nữa chúng bao vây đến đây hết sẽ khá phiền.”
Sảnh bệnh viện thường có biển chỉ dẫn để tiện cho bệnh nhân tìm phòng khoa họ muốn đến. Nhưng sảnh bệnh viện Tân Xuyên lại trống huơ trống hoác, không hề thấy biển chỉ dẫn nào.
Hà Tân Trạch có hiểu biết về bệnh viện, thường thì nhà thuốc đều nằm trên sảnh tầng một.
Ba người đảo một vòng ở tầng một, không tốn nhiều sức đã tìm thấy nhà thuốc. Cửa của nhà thuốc tây khép hờ, có vài xác zombie ngã ngay cửa. Trong lòng Hà Tân Trạch đã có dự cảm chẳng lành, anh ta đẩy cửa nhìn vào, kệ thuốc đổ ngã, trên sàn toàn là hộp thuốc rỗng rơi tán loạn.
Đã có người nhanh hơn họ một bước, nhà thuốc đã bị dọn sạch rồi.
Tủ thuốc và kệ hàng đóng một lớp bụi dày, e là nhà thuốc này đã bị dọn sạch rất lâu trước đây rồi.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành bới móc khắp sàn, nhặt được mấy viên thuốc lẻ tẻ dạng kháng sinh, vitamin, thuốc bột chữa các chứng bệnh thường gặp, thuốc bột trị cảm, một vài tuýp thuốc mỡ chống viêm, thuốc mỡ trị thương, cũng có còn hơn không.
Hà Tân Trạch không chết tâm, lại đi đến nhà thuốc đông y đối diện tìm thuốc.
Tình trạng của nhà thuốc đông y đỡ hơn nhà thuốc tây chút, trong tủ thuốc vẫn còn sót lại không ít dược liệu đã điều chế xong. Chỉ là lâu rồi không ai trông nom nên có vài dược liệu đều bị sâu mốc, cũng không còn nhiều thuốc có thể dùng.
Hà Tân Trạch chọn một vài dược liệu còn dùng được cất vào, dù sao cũng phải lắp đầy một balo.
Ra khỏi nhà thuốc đông y, Hà Tân Trạch gọi Lưu Thành và Vũ Lăng lại: “Tôi muốn đến kho thuốc xem thử.”
Vũ Lăng: “Kho thuốc nằm ở đâu?”
Hà Tân Trạch: “Trên lầu, không phải tầng hai thì là tầng ba.”
Ba người men theo cầu thang đi lên lầu.
Vì để giảm gánh nặng, Hà Tân Trạch đã giấu ba lô đựng đầy thuốc dưới quầy tư vấn ở sảnh.
Hai bên cầu thang có thang cuốn đã ngừng hoạt động nhưng bậc thang rất hẹp, Hà Tân Trạch sợ một khi xảy ra chuyện gì là không còn dư chỗ để chạy thoát nên bảo hai người đi thang bộ chung với anh ta.
Lúc lên cầu thang, Vũ Lăng cứ nhìn chằm chằm bên thang cuốn bên cạnh suốt.
Lưu Thành không biết hắn nhìn cái gì, căng thẳng hỏi: “Thang cuốn có vấn đề gì à?”
Vũ Lăng mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Quả nhiên cái đó là thang cuốn à? Rất giống cái tôi thấy trên mạng, nhưng tại sao nó không trượt lên trượt xuống vậy? Là tại không có người đứng trên đó sao?”
Lưu Thành ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Vũ Lăng, tim đập thình thịch như đánh trống, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ: “Anh không sao chứ?”
Vũ Lăng nhận ra bản thân hỏi ngu rồi nên không thèm nhìn nữa, khôi phục thần thái trai phố lạnh lùng.
Qua một lát sau, Hà Tân Trạch nói: “Thang cuốn không hoạt động là vì không có điện. Không chỉ mỗi thang cuốn mà cả thành phố này đã dừng vận hành toàn diện vì dịch bệnh zombie bùng phát rồi. Không bao lâu nữa, con người cũng sẽ bị tuyệt chủng toàn bộ giống khủng long mấy trăm triệu năm về trước.”
Lần đầu tiên Vũ Lăng được nghe nói về “khủng long”, muốn hỏi lại sợ bị nói là “bị điên”, bèn im lặng ghi nhớ lại từ này, định tan làm về quán net tra thử.
Hà Tân Trạch thấy Vũ Lăng không nói chuyện thì nói một mình: “Nhưng tôi thấy nạn tuyệt chủng của con người còn thảm hơn cả khủng long ấy, sau khi chết chúng ta sẽ biến thành mấy thứ xấu xí lang thang trong sảnh kia. Mặc theo dòng chảy như bèo trôi, gặm nhấm đồng loại, không có tri giác, không có tư tưởng, không có tương lai.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận