Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1179 -



Chương 1179 -



Nha Loạn hoang mang chớp chớp đôi mắt: “Bản gốc sách tranh giải thích tường tận về ma pháp sao? Trong kế hoạch của chúng tôi không hề có quyển sách này.”Lộ Dao: “Tối chút nữa tôi sẽ bảo Harold mang đến cho anh.”Xử lý xong hết chuyện trong tiệm sách, Lộ Dao lại tiếp tục liên lạc với Harold.Trừ chuyện sách ra thì cô cũng thông báo cho cậu ấy biết chuyện mình sắp rời đi một thời gian.Lộ Dao hy vọng Harold và các nhân viên khác đều biết rằng cô không hề bỏ rơi họ.Cho dù có bị nhốt trong một thân xác già xua yếu ớt, cho dù không thể mượn sức mạnh của thần linh thì cô vẫn cố gắng hết sức để thực hiện hết trách nhiệm của một bà chủ.Sau khi ăn sáng xong, Lộ Dao chuẩn bị ra ngoài với người máy hộ lý tên Hải Nguyệt.Lúc này hệ thống hiện thực hóa ước mơ mới nhắc nhở: “Có người đến.”Lộ Dao tiện tay đưa chiếc túi cho Hải Nguyệt cầm, xoay người đi ra đón khách.Con dâu nhà họ Điền lấp ló đứng ngoài cửa tiệm, đang ngửa đầu lên quan sát biển hiệu được treo trên cao.Lộ Dao mỉm cười bắt chuyện với cô ấy: “Chào buổi sáng.”Con dâu nhà họ Điền cũng hiền hoà gật đầu chào lại: “Chào buổi sáng.”Thấy Lộ Dao ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh còn có một con người máy cầm theo túi xách nữa thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Bà định ra ngoài sao?”Lộ Dao nhấc tay lên đấm nhẹ vào eo, lên tiếng oán trách: “Cảm thấy không được khỏe nên định vào thành phố khám xem thế nào.”Con dâu nhà họ Điền đó quan sát thật cẩn thận, trông bà cụ này tinh thần tràn trề, nhìn không ra có chút gì gọi là có bệnh cả, sau đó lại liếc sang Hải Nguyệt tò mỏi hỏi: “Đưa nó đi cùng sao?”Lộ Dao gật đầu: “Con gái không ở bên cạnh, một mình đi khám bệnh thì không dám nên đưa Hải Nguyệt theo cũng thấy đỡ sợ hơn.”Con dâu nhà họ Điền nhìn Lộ Dao với ánh mắt ngưỡng mộ, cho dù là tuổi tác có cao, sống một mình muốn đi khám bệnh mà vẫn có thể đưa người máy theo, đúng là một bà cụ vừa có tiền vừa thời thượng.Lộ Dao chủ động hỏi: “Cô đến vào lúc này là muốn thuê người máy sao?”Lúc này con dâu nhà họ Điền mới chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, cô ấy chỉ nhích được chút thời gian, ở nhà còn cả đống việc đang đợi cô ấy xử lý nên đã lập tức đáp: “Vâng, tôi muốn thuê một con người máy bếp núc, thuê một tiếng để nó nấu thử bữa cơm xem có hợp khẩu vị không.”Con dâu nhà họ Điền thật sự không chịu được nữa, ngày nào cũng phải dọn dẹp bãi phóng uế của người lớn trong nhà, lúc nấu cơm nhìn xuống tay mình thì lại chợt nhớ đến nó, mùi thối khiến người ta buồn nôn dường như cứ thoang thoảng trước mũi cô ấy, mãi mà không bay bớt đi.Vốn cô ấy cũng không có khẩu vị ăn uống gì, chỉ cần nhớ đến những thứ đó là ăn không vào.Hôm qua Lộ Dao đã đưa ra kiến nghị, thuê người đến nấu ăn cũng là một cách hay, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy thuê người máy về nấu cơm có thể là cách tốt nhất.Người máy chỉ là một cỗ máy thôi, không phải con người.Nhìn vào cơm mà người máy nấu thì có lẽ cô ấy sẽ không tưởng tượng ra đôi tay ấy có từng dính phải những thứ đó hay không.Lộ Dao không hoàn toàn hiểu hết những băn khoăn trong lòng của con dâu nhà họ Điền, chỉ cảm thấy cô ấy vui vẻ dùng thử là chuyện tốt nên cũng không hề khuyên cô ấy nên thuê thêm vài giờ, cô gọi Tinh Đường đến để xử lý thủ tục thuê người máy cho khách hàng.Lộ Dao nhìn theo con dâu nhà họ Điền đưa Caneles rời khỏi.Xe máy đã chờ đợi sẵn, cô ấy vội vàng gọi Hải Nguyệt ra ngoài.Chỉ có lúc họp chợ thì mới có xe kéo khách thôi, cuộc sống bình thường của người dân trong thôn đều dựa vào pin tiểu và xe máy.Xe máy kéo một người là năm đồng đồng hoa, còn hai người là sáu đồng đồng hoa.Nghe nói mười năm trước cũng là là giá này, mười năm sau cũng là giá này.Hải Nguyệt là người máy nhân loại, chiều cao được thiết lập là một mét bảy lăm, chất liệu khá nhẹ nên trên thực tế cân nặng không hơn Lộ Dao là mấy.Do phải vào thành phố nên Lộ Dao đã phối cho Hải Nguyệt một bộ quần áo, đeo thêm khẩu trang, găng tay và mũ, nếu không nhìn kỹ thì trông không khác người thật là bao.Lộ Dao và Hải Nguyệt bắt xe đi lên trấn trên tốn mất sáu đồng hoa, họ cầm theo túi đứng ở đầu đường đợi xe.Xe trên trấn nửa tiếng sẽ có một chuyến, khoảng hai tiếng rưỡi là có thể đến được thành phố.Vận may của Lộ Dao khá tốt, cô chỉ cần đứng đợi khoảng mười phút thì xe đã đến.Trong những ngày không phải dịp lễ tết gì thì khách hàng trên các con đường thôn quê này không nhiều, Lộ Dao thuật lợi đưa được Hải Nguyệt lên xe, còn ngồi ở hàng ghế phía trước nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận