Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 169 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 4



Chương 169 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 4




“Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 4
Hôm nay có một nhóm người của bộ lạc Hắc Nham và một nhóm người của bộ lạc Ánh Sáng đến, họ muốn dùng muối mỏ, đường viên và chút ít hoa quả khô đổi da thú và heo đỏ đã được thuần dưỡng thỏa đáng của bộ lạc Heo Đỏ, buổi tối còn muốn qua đêm tại bộ lạc, lúc này vẫn đang nói chuyện ở nhà tộc trưởng.
Munch nghe sơ qua, đoán là người lớn đều đang bận, không thể quan tâm mấy đứa nhóc như họ, nên xoay đầu đi tìm Dada.
Dạo này họ săn được quá nhiều con mồi, da thú chất thành núi, đang chờ được dọn dẹp.
Hôm nay Dada không ra ngoài mà ở lại bộ lạc rửa da thú.
Munch chạy đến chỗ Dada ở, người còn chưa vào đã lớn tiếng nói: “Dada, tôi nói với cậu này, Lộ Dao lắp một cáp treo Bồ Công Anh to đùng trên núi...”
Munch còn chưa nói hết đã nghẹn họng.
Dada không chỉ ở nhà một mình, mép bàn bên phải có năm sáu người tí hon ngồi đó, trong đó còn có ba người Munch không quen.
Mọi người nhìn Munch, ánh mắt hiếu kỳ và dò xét.
Munch: “... Đông người vậy làm gì chứ?”
Một người tí hon của bộ lạc Ánh Sáng hỏi: “Lúc nãy cậu nói bồ công anh khổng lồ gì cơ?”
Những người tí hon Munch không quen này đến từ bộ lạc Ánh Sáng và bộ lạc Hắc Nham, người lớn nói chuyện bên chỗ tộc trưởng, họ thấy nhàm chán nên được sắp xếp đến chỗ Dada cùng trang lứa.
Munch im lặng.
Người tí hon bộ lạc Hắc Nham hỏi: “Có phải là khách sạn người khổng lồ ở khe cây có gai không?”
Munch: “Cậu cũng biết Khách sạn Lộ Dao?”
Người tí hon của bộ lạc Hắc Nham gật đầu: “Phôi thai mới của bộ lạc chúng tôi chính là được người khổng lồ cứu sống.”
Chuyện này truyền đi khắp bộ lạc khi ấy, lần này ra ngoài, người tí hon toàn tâm mong chờ có thể nhìn thấy khách sạn người khổng lồ trong lời đồn kia một lần.
Không ngờ đến dẫn đoàn căn bản không đến khe cây có gai, trực tiếp đi vòng dẫn họ đến lãnh địa mới của bộ lạc Heo Đỏ, người tí hon trẻ tuổi thất vọng không thôi.
Chuyện “cứu sống phôi thai” này nghe có vẻ rất giỏi giang, còn là người khổng lồ chưa từng gặp nên những người tí hon khác cũng không mấy tin tưởng.
“Người khổng lồ xấu xa thế, sao có thể cứu phôi thai của chúng ta?”
Người tí hon đến từ bộ lạc Hắc Nham hơi tức giận, Dada và Munch cũng giận.
Munch: “Lộ Dao không phải người xấu, cô ấy rất đỉnh. Các cậu không biết giường ở khách sạn mềm mại cỡ nào, cơm ngon cỡ nào, còn có tàu lửa, nhà ấm trồng hoa, suối nước nóng, cáp treo Bồ Công Anh, các cậu đều chưa thấy!”
Thân là “người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan, Munch tức thở phì phò, dọa khách sợ đến không dám nói gì.
Dada thở dài, nhỏ nhẹ hỏi: “Những thứ khác tôi đều thấy rồi, còn suối nước nóng và cáp treo Bồ Công Anh là sao?”
Nếu hỏi câu này, cậu ta sẽ phấn khích.
Munch không chỉ muốn nói, còn đến nhà kế bên kéo Chàng Vũ qua, mỗi người một câu, tóm tắt một lần chuyện chiều nay gặp Lộ Dao trên núi, ngồi cáp treo Bồ Công Anh, ngâm suối nước nóng, ăn đồ nướng.
Trong hang có người tí hon nghe họ kể cảnh sắc khi ngồi trên cáp treo, đôi mắt sáng rực chớp chớp; ngâm suối nước nóng còn có phao bơi vịt con, đeo vào sẽ không chìm, còn có thể chơi đánh trận chiến dưới nước; sau đó lại ăn đồ nướng, nướng con tôm biển to bằng người ta để ăn, nhóm người tí hon thèm đến không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.
Kể xong một ngày đặc sắc, Munch ngồi xuống uống nước.
Dada u uất: “Ngồi cáp treo, ngâm suối nước nóng, ăn đồ nướng, thật thú vị.”
Munch gật đầu mãi, lớn tiếng hùa theo: “Đúng đó, ngày mai chúng tôi chuẩn bị lên núi tiếp. Hôm nay Lộ Dao còn nói muốn làm vằn thắn và bánh bao áp chảo nhỏ, nói không chừng ngày mai có thể ăn được.”
Chàng Vũ ôm mặt.
Cậu ta thật sự không hiểu, Dada sắp tức chết rồi.
Cậu ta cũng muốn đến khách sạn, cũng muốn ngồi cáp treo, cũng muốn gặp Lộ Dao.
Chàng Vũ: “Dada, ngày mai cậu đi săn chung với chúng tôi nhé? Trời sáng thì xuất phát.”
Dada nguôi giận: “Được.”
“Tôi cũng muốn đi, có thể dẫn tôi theo không?” Tiểu Đào Tử của bộ lạc Ánh Sáng nhỏ nhẹ hỏi.
A Ngư của bộ lạc Hắc Nham cũng lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn đi, dẫn tôi theo nữa!”
Hải Tảo, bạn của A Ngư có tính tình hướng nội, không nói chuyện nhưng cũng tròn mắt nhìn qua.
Munch xua tay nhỏ, khá là hào sảng: “Được, các cậu ngủ sớm, tôi dẫn các cậu đến khách sạn ăn bữa sáng!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận