Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1318 -



Chương 1318 -



Lúc Hòa Mễ và Kỷ Hân đặt chân vào rạp chiếu phim thì đúng lúc có vài bộ phim vừa kết thúc, khách hàng ùa ra từ các phòng chiếu, song song đó cũng có rất nhiều khách hàng đang xếp hàng, soát vé để vào xem suất mới.Họ mặc những bộ quần áo, trang sức thời cổ đại, cũng giống như những người cổ đại khác bước vào những khu vui chơi của hiện đại vậy, cảnh tượng khiến người ta khó tài nào hình dung được.Hai người đứng sững người một lúc lâu thì mới phát hiện mình đã lạc mất Phó Trì rồi.Kỷ Hân chớp mắt, hạ nhỏ giọng hỏi Hòa Mễ: “Nơi này cũng là phim trường sao?”Cô ta nhớ lại con đường nằm bên ngoài khu phố thương mại và mục đích đạo diễn Nhan đưa họ đến đây, nếu như nơi đây chính là một phim trường nào đó thì mọi việc đều được giải thích cả rồi.Hòa Mễ cẩn thận quan sát những người đi qua đi lại xung quanh mình, cho dù là cố tình hay vô ý thì ánh mắt của những người đó đều lướt qua người họ, ánh mắt đó như đang toát lên sự tò mò nhưng lại không hề ngạc nhiên vậy.Chẳng lẽ họ là diễn viên quần chúng sao?Nhưng không ai nhận ra Kỷ Hân cả, không một ai.Hòa Mễ cứ cảm thấy nếu như với cách ăn diện, trang điểm này mà làm diễn viên quần chúng thì hình như hơi quá.Nhưng nơi đây lại hoàn toàn được bày biện theo phong cách hiện đại, chẳng lẽ là đoàn phim nào đang quay phim xuyên không sao?Hòa Mễ lắc đầu: “Không biết nữa, trông không giống lắm. Nhưng mà đạo diễn Nhan đâu? Sao lại không thấy bóng dáng anh ta đâu hết vậy?”Hoà Mễ và Kỷ Hân bối rối đứng giữa đại sảnh rộng lớn, chỉ biết đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh.Khốc Bát bước từ trên lầu hai xuống, đứng từ đằng xa nhìn hai người họ, trên đầu là mái tóc dài màu đỏ rực mới nhuộm, chiếc áo rộng thùng thình màu xanh nhạt khoác hờ hững trên vai, nhìn từ xa trông như một trái thanh long tươi mơn mởn vậy.Hắn vội vàng chạy xuống chỗ hai người họ đang đứng: “Hai người lên lầu hai đi.”Hoà Mễ và Kỷ Hân nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cách ăn mặc màu mè, sặc sỡ của Bát Khốc thì chỉ biết thốt lên câu “chọc mù mắt tôi đi”.Cũng may là vẻ bề ngoài của chàng thiếu niên này trông cũng được, hơn nữa cũng còn trẻ, cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống, nếu như bỏ qua cách ăn mặc thách thức thị giác của người nhìn thì hắn chỉ nổi bật đến mức chướng mắt thôi chứ cũng không xấu lắm.Hoà Mễ nhanh chóng bước tiến lên trước hai bước: “Chào anh. Bọn tôi là biên kịch và diễn viên của đoàn phim &LTLăng Tiêu Truyện>, đến đây để học hỏi thêm. Lúc nãy bọn tôi vào đây cùng đạo diễn Nhan, Nhan Thượng Thanh, nhưng…”Hoà Mễ còn chưa kịp dứt câu thì Khốc Bát đã lên tiếng ngắt ngang: “Anh ta đang ở trên lầu hai đấy, Phó Trì cũng ở đó. Hai người nhanh chóng lên đó đi.”Sau khi chuyển lời xong thì Khốc Bát lập tức chạy ra ngoài ngay, leo lên chiếc xe điện đang đậu bên ngoài rạp chiếu phim, chạy băng băng qua các con phố dài để đón người.Lộ Dao đã đồng ý với yêu cầu của Tạ Tu Lương, mời giáo viên từ Bách Tương Viên và Lương Hồng Quán đến, nhưng sáng nay nhóm người Nhan Thượng Thanh lại không đến đúng giờ như đã hẹn, thế nên Lộ Dao chỉ có thể nhờ nhân viên đưa họ về trước, bây giờ lại phải đón người qua đây lần nữa.Hoà Mễ quay đầu lại nhìn, cậu thiếu niên như trái thanh long lúc nãy đang cưỡi trên chiếc xe điện, chạy lướt nhanh qua con đường lát đá xanh ngoài cửa, cô ấy quay người lại chạy ra ngoài, áp sát người vào cửa sổ sát đất, nghiêng đầu ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt đầy sự tò mò: “Cô Kỷ cô mau qua đây xem đi! Con đường bên ngoài hoàn toàn khác với con đường mà lúc nãy chúng ta đi vào, đúng là kỳ lạ, rõ ràng chúng ta cũng bước vào từ cánh cửa đó cơ mà.”Kỷ Hân không hiểu ý của Hoà Mễ, nghe thấy thế thì cũng bước qua đó xem thử thế nào, những người bước ra khỏi rạp chiếu phim lần lượt xuất hiện trên con đường lát đá xanh kia.Điều khác lạ là con đường này hoàn toàn khác với con đường nhỏ vắng lạnh, tồi tàn của khu phố thương mại lúc nãy, hai bên đường mọc đầy những cửa hàng được xây bằng gỗ, mang đậm phong cách cổ xưa, từ tiệm sách, quán trà, ngay cả người qua lại trên phố cũng đều ăn diện theo thời xa xưa, đôi lúc còn có xe ngựa, xe lừa đi ngang qua nữa, nhưng mảnh đất trống nằm bên hông rạp chiếu phim thì lại có vài chiếc xe điện đang đậu.Kỷ Hân không dám chắc: “Chắc là… Là một phim trường nhỏ chăng. Nhưng cùng một cánh cửa sao lại có thể xuất hiện hai con đường hoàn toàn đối lập nhau như vậy chứ?”Lúc cô ta quan sát thì Hoà Mễ đã thử chạy ra chạy vào rạp chiếu phim tận mấy lần nhưng con đường mà cô ấy thấy vẫn là con đường mòn nhỏ heo hút, tồi tàn lúc nãy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận