Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1: Xuyên không?

Thành phố Phương.
Bệnh viện tâm thần Thanh Long Sơn.
Sáng sớm, đã có một chiếc xe cảnh sát dừng ở trước bệnh viện tâm thần.
"Đậu xanh rau muống, ta không bị tâm thần, ta là người bình thường, những gì ta nói đều là sự thật, ta sắp phải chết rồi, ta không thể ngủ, một khi ta ngủ ta sẽ xuyên không, nếu như xuyên không thì ta sẽ chết, các ngươi muốn nhìn ta chết sao, hỏi tới hỏi lui còn có cái gì để mà hỏi, nhanh tiêm cho ta một mũi kích thích, đừng để cho ta ngủ!"
Một người đàn ông trung niên với cái đầu hói, mí mắt biến thành màu đen, đi cùng với mấy tên thám tử cảnh sát, gào thét một cách điên cuồng trước mặt một bác sĩ trẻ tuổi mới ngoài hai mươi mặc áo khoác trắng, trong cả đôi mắt đều là tơ máu nhỏ, trông giống như thể không ngủ đã mấy ngày mấy đêm rồi.
"Làm sao mà các ngươi lại không tin, các ngươi đây là xem mạng người như cỏ rác a, ta đúng là sẽ xuyên không, đúng là sẽ chết, nhanh cứu ta, nhanh tiêm cho ta một mũi kích thích a ..."
Người đàn ông trung niên tiếp tục kêu lên.
Trên mặt Dương Phóng lộ ra vẻ mặt cổ quái, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mặt, rồi nhìn ba tên tham tử cảnh sát đưa người đàn ông trung niên này đến một chút.
"Bệnh nhân xuất hiện triệu chứng này từ khi nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Đêm qua lúc gia hỏa này tới báo với chúng ta là đã như vậy rồi, đúng, gia hỏa này đã có một đêm không ngủ, nên sáng sớm chúng ta mới đưa hắn tới đây."
Một tên thám tử cảnh sát nở ra nụ cười khổ.
Hắn là bạn học của Dương Phòng thời cấp ba.
Tên là Trương Minh Minh.
Dương Phóng lại nhìn về phía bệnh nhân trước mặt mình rồi mỉm cười nói, "Đúng, những gì ngươi nói đều đúng, ta hoàn toàn tin tưởng chuyện ngươi sẽ xuyên không, xin ngươi hãy bình tĩnh lại một chút, đúng rồi, ngươi tên là gì? Ngươi sống ở đâu, ngươi còn nhớ được không? Trước tiên đừng có vội, cứ từ từ suy nghĩ rồi từ từ trả lời."
Khi tiếp xúc với một bệnh nhân tâm thần thì mọi chuyện đều phải thuận theo suy nghĩ của đối phương.
Sau đó tiến hành khuyên bảo một cách từ từ.
"Ta tên là Trịnh Phương Hoa, năm nay ta bốn mươi hai tuổi, đang sống ở thành phố Phương, ta là thợ sửa ống nước, trong nhà ta không còn ai khác, chỉ còn một mình ta, những gì ta nói đều là sự thật, ta thật sẽ xuyên không, đúng rồi, ngươi hãy nhìn cánh tay của ta, trên cánh tay của ta có số, một khi con số này đi đến cuối cùng thì ta sẽ xuyên không một lần nữa."
Người đàn ông trung niên môi run run, vội vàng xắn tay áo lên, đưa cánh tay phải cho Dương Phóng xem.
Dương Phóng nhìn thoáng qua.
"Đừng xem, tối hôm qua chúng ta đã xem rồi, cũng không có cái gì cả."
Trương Minh Minh lắc đầu nói.
"Ta có thể hỏi con số này trông như thế nào không?"
Dương Phóng tiến thành hỏi mang tính thăm dò.
"Các ngươi không nhìn thấy sao? Tại sao các ngươi lại không nhìn thấy được? Ta biết rồi, là hệ thống, đây chắc chắn là cái hệ thống kia, cứu ta, nhanh nghĩ biện pháp cứu ta ..."
Người đàn ông trung niên lại trở nên kích động một lần nữa.
"Trước tiên ngươi đừng có kích động, bình tĩnh lại nào, có lẽ ta sẽ lập tức nhìn thấy, đúng rồi, ngươi có thể vẽ con số này ra cho ta xem một chút không?"
Dương Phóng cố gắng trấn an đối phương.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng lấy giấy bút từ một bên, sau đó nhanh chóng viết ra một dãy số.
0 ngày 0 giờ 5 phút 28 giây.
27 giây
26 giây
. . .
"Là như thế này, nó đang đếm ngược không ngừng, khi thời gian này đếm ngược kết thúc thì ta sẽ ngủ mê man, một khi ta ngủ mê man thì thật sẽ xuyên không, trước đó ta đã xuyên không rồi, ta không có lừa các ngươi, các ngươi nhất định phải tin tưởng, nếu như kẻ nào nói dối thì kẻ đó chết cả nhà ..."
Người đàn ông trung niên nói trong hoảng sợ.
"Ngươi nói ngươi sẽ xuyên không? Vậy ngươi đã xuyên không đến đâu? Thế giới đó có nguy hiểm không?"
Dương Phóng tiếp tục tiến hành khuyên bảo, "Đó là thế giới gì vậy?"
"Tuyệt vọng, kinh hãi, bao phủ trong bóng tối, không có hi vọng, mỗi ngày đều có quái vật giết người, hơi bất cẩn một chút sẽ dẫn đến cái chết bi thảm... đúng là như vậy, ta đã chứng kiến rất nhiều người chết thảm ở trước mặt mình..."
Người đàn ông trung niên vẻ mặt tuyệt vọng, kinh hãi nói.
"Thật sao? Ở đó còn có những người khác cùng xuyên không với ngươi sao?"
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt khác thường.
"Không biết có còn những người khác nữa hay không, ta không muốn trở lại nơi đó, ta van cầu ngươi, đừng để cho ta trở lại đó, nơi đó đều là người xấu, còn có cả quái vật, ta ở đó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều có nguy cơ tử vong, van cầu ngươi, mau cứu ta ..."
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói trong hoảng sợ.
Dương Phóng theo bản năng nhìn thoáng qua Trương Minh Minh.
Trương Minh Minh khẽ nhìn vai và nói, "Đó là điều mà tối qua hắn đã nói với chúng ta, tại sao ngươi không cho hắn uống chút thuốc an thần và để cho hắn ngủ một giấc thử xem sao?"
"Không được, ta không được ngủ, một khi ta ngủ ta sẽ trở lại chỗ kia, các ngươi đây là đang xem mạng người như cỏ rác!"
Người đàn ông trung niên vội vàng kêu to trong hoảng sợ, "Ta không thể ngủ, làm sao mà các ngươi lại không tin ta, ta không muốn trở về đó ..."
Hai thám tử cảnh sát vội vàng giữ người đàn ông trung niên lại và nói những lời tử tế để an ủi hắn ta.
"Ô ô ô ... nhanh cứu ta, ta van cầu các ngươi nhanh cứu ta, ta thật không muốn chết, ô ô ô, nhanh cứu ta a ..."
Người đàn ông trung niên lập tức gục xuống, gào thét khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa.
"Dương Phóng, bệnh viện tâm thần của các ngươi trước đây đã từng tiếp xúc với bệnh nhân như thế này chưa?"
Trương Minh Minh bất lực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận