Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1166 - Đi săn cường giả? Có ích lợi gì?



Chương 1166 - Đi săn cường giả? Có ích lợi gì?




Sống tới mấy ngàn năm trong bóng tối, sớm đã san bằng mọi sự sắc sảo và lòng hăng hái của hắn.
Không còn bá đạo như lúc trước đây nữa!
"Vị này là?"
Vị lão nhân kia hoài nghi nhìn về phía Dương Phóng.
"Đại trưởng lão, đây là cường giả ta gặp phải trên đường đi, cũng vừa mới đột phá đến Bất Diệt thì được sương mù hắc ám cuốn vào, bởi vì nghe ta nói tới Thần thôn, lúc này mới chạy đến bái phỏng."
Tần Thiên Lý trả lời.
Sau đó lập tức giới thiệu lão giả và những người bên cạnh lão giả với Dương Phóng.
Lão giả tên là Vô Danh, chính là người cầm lái tạm thời của Thần thôn này, đảm nhiệm chức đại trưởng lão.
Ở sau khi Thôn trưởng bế quan, một mực do hắn phụ trách mọi chuyện trong thôn.
"Hóa ra là Tiêu huynh đệ, may mắn gặp được!"
Đại trưởng lão thành tâm nói.
"Đại trưởng lão khách khí."
Dương Phóng đáp lễ.
Đối với việc hắn gia nhập, đám người Đại trưởng lão cũng không có bất kỳ ngăn cản nào, ngược lại còn rất nhiệt tình mời hắn tiến vào trong thôn.
Ngay khi bọn hắn quay người rời đi.
Đột nhiên, một đám người sinh ra cảm ứng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cột gió cực lớn màu đen từ phía xa quét tới, vù vù rung động, âm trầm kinh khủng, mang theo vô số lông đen và máu thịt, khiến cho không gian đều trở nên mơ hồ, lập tức dừng sát ở bên ngoài hẻm núi.
"Hừ!"
Cột gió màu đen lập tức phát ra tiếng hừ lạnh như băng.
Một đôi con ngươi âm trầm cay nghiệt nổi lên ở trên bề mặt cột gió màu đen, lạnh lùng nhìn về phía mọi người.
Rất lớn, đáng sợ, tràn ngập một loại áp lực.
Giống như là Cự Ma vô cùng đáng sợ.
Khi chú ý đến Dương Phóng, con ngươi hắn chíu lại, bên dưới lộ ra một cái miệng đầy răng, nhe răng cười, nói: "Ta tưởng là ai! Hóa ra là ngươi, ta nhớ được ngươi, vào thời điểm một năm trước, ngươi từng may mắn xâm nhập vào sương mù hắc ám, thời điểm ta rời đi còn nhìn thấy ngươi, ngươi thế mà bước vào Bất Diệt nhanh như vậy, hắc hắc hắc ... thật đúng là may mắn a, ha ha ha ha ..."
Tiếng cười của hắn rất đáng sợ, khí tức cuộn trào mãnh liệt, vang vọng trong mảnh khu vực này.
"Tuần Thủ giả! Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên đến, cút về đi!"
Đại trưởng lão Vô Danh nói với giọng điệu trầm thấp, khí tức cuộn trào mãnh liệt nhìn thẳng về phía đối phương.
"Hắc hắc hắc, Thần thôn ... để cho Thần thôn các ngươi một mực phách lối quá lâu rồi, để ta xem Tộc trưởng của các ngươi còn có thể che chở cho các ngươi được bao lâu, các ngươi tốt nhất là cầu cho Tộc trưởng của các ngươi có thể bình yên vượt qua cửa ải này, bằng không, ha ha ha ha ..."
Tồn tại bên trong cột gió màu đen lại phát ra tiếng cười lớn cực kỳ đáng sợ, con ngươi lạnh lùng âm độc nhìn chăm chú về phía Dương Phóng, cười nói: "May mắn, sau này chúng ta sẽ còn tiếp tục gặp nhau, cứ trải nghiệm sự bình yên trong nháy mắt này cho thật tốt đi, đột phá Bất Diệt, chắc chắn sẽ là nỗi ác mộng vĩnh hằng của ngươi, hôm nay các ngươi thế lớn, ta cáo từ trước, ha ha ha ..."
Hắn nở nụ cười rạng rỡ, mang theo ý vị cảnh báo rất rõ, hắn một lần nữa khống chế cột gió cực lớn bắt đầu rời khỏi nơi này, ầm ầm bao phủ bầu trời, cuốn lấy lông tóc và huyết nhục đầy trời.
Đến nhanh mà biến mất còn nhanh hơn.
Giống như chỉ là vì xác nhận vị trí của Dương Phóng.
"Hắn đến tột cùng là ai?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Một đám tồn tại đáng sợ chuyên môn đi săn giết cường giả!"
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
"Đi săn cường giả? Có ích lợi gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Bọn họ giam giữ cường giả, lợi dụng máu thịt và hồn phách của cường giả để phục sinh một vị lão tổ cực kỳ nghịch thiên của bọn họ ... vị lão tổ kia, là tồn tại đáng sợ mà ngay cả Thần linh viễn cổ cũng phải vì đó mà rơi lệ ..."
Đại trưởng lão thở dài nói.
"Đúng vậy, ta đã từng bị bọn họ bắt, trải quan trăm ngàn cay đắng ném bỏ nửa cái mạng mới trốn thoát ra được."
Tần Thiên Lý lo lắng nói.
Năm đó lúc hắn mới bước vào sương mù hắc ám, thực lực siêu tuyệt, nắm giữ đủ loại át chủ bài, trong lòng khó tránh khỏi tự phụ và sự cao ngạo, cho dù tiến vào sương mù hắc ám thì cũng tin tưởng chắc rằng bản thân mình sẽ có một ngày nghịch thiên trở về lần nữa.
Nhưng hiện thực lại hung hăng đánh cho hắn một cái bạt tai.
Hắn bị Tuần Thủ giả bắt lấy, giam giữ ở bên trong Ma Ngục đáng sợ, trải qua trăm ngàn cay đắng ...
Đây tuyệt đối là một đoạn hồi ức đáng sợ hắn vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, sau đó dò hỏi: "Đại trưởng lão, hậu nhân của Thần thôn thực sự là hậu duệ của Thần linh sao? Vậy các ngươi phải chăng có liên quan gì với Thương Khung Thần cung?"
"Chúng ta không có liên quan gì với Thương Khung Thần cung."
Đại trưởng lão trực tiếp lắc đầu, nói: "Mọi thứ trên Thần Khư đại lục đều không có liên quan gì với chúng ta, ngoại trừ một số thời khắc đặc biệt, chúng ta cả đời cũng không cách nào đặt chân đến Thần Khư đại lục, sương mù hắc ám giống như một cái lồng giam đáng sợ, một mực giam cầm mọi sinh vật ở bên trong, chỉ có khi Thần quốc mở ra, chúng ta mới có thể xuất hiện trong thời gian ngắn ở Thần Khư đại lục, trong thôn có rất nhiều người giống như ngươi, đều là mấy ngàn năm qua trốn ở chỗ này, bọn họ nghĩ mọi biện pháp tới kéo dài tuổi thọ vì chính là có thể đợi đến thời điểm Thần quốc mở ra để tiến vào Thần quốc."
"Vậy các ngươi có thể tiến vào Thần quốc không?"
Dương Phóng hỏi.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận