Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 307: Dược Vương cốc?

Ngoài ra còn có một việc!"
Lý Lãng vội vàng chỉ sang một khu vực khác.
Đây là một khu vực được kết nối bởi các ngọn núi.
"Ở nơi này có một cấm địa thượng cổ đã được mở ra, tên là Dược Vương cốc, nghe nói từ rất lâu trước đây, nơi này rất phong phú các loại dược liệu quý hiếm, nhưng không biết vì sao, chỉ sau một đêm đột nhiên bị sương mù bao phủ. . tất cả mọi người đều không còn cách nào đi vào, về sau có người phát hiện sương mù ở nơi này cứ cách mỗi ba mươi năm sẽ mỏng đi một lần, sau mỗi lần sương mù mỏng đi, bên trong sẽ xuất hiện một lối đi hẹp, có thể dẫn đến Dược Vương cốc, nhưng nó chỉ kéo dài khoảng nửa tháng, nửa tháng sau cái thông đạo này sẽ lại bị bao phủ trong sương mù dày đặc!
Gần đây có rất nhiều cường giả của Bạch Trạch thành đều đã được Dược Vương cốc thu hút.
Tuy nhiên về chuyện này, các ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, lấy thực lực hiện tại của các ngươi thì còn kém xa lắm mới có thể vào đó!"
Lý Lãng tiếp tục nói.
"Dược Vương cốc?"
Mọi người thi nhau kinh ngạc.
Khuôn mặt của Dương Phóng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ mình bị truyền tống đến Dược Vương cốc?
Hắn đột nhiên nghĩ đến các loại dược liệu mà bản thân mình phát hiện được ở mảnh khu vực này.
Đáng tiếc, hắn không dám mở miệng hỏi thăm quá nhiều tin tức.
Nếu không, sẽ rất dễ bị Nhậm Quân và Trình Thiên Dã nghi ngờ.
Sau đó Lý Lãng lại tiếp tục giới thiệu những tình huống khác ở bên trong Bạch Trạch vực.
Có rất nhiều chỗ hắn nói cực kỳ chi tiết cẩn thận.
Thậm chí trong mỗi một cái thành trì có bang phái nào, gia tộc nào và những mâu thuẫn tồn tại giữa những gia tộc này với những gia tộc khác, tất cả đều được giải thích từng chút một.
Mọi người thỉnh thoảng gật đầu.
Thậm chí có người còn lấy laptop ra và đánh máy ghi chép thật nhanh.
Cả một ngày trôi qua nhanh chóng theo lời giải thích của Lý Lãng.
Trong lúc đó cảnh sát An Kiệt Tư thi thoảng cũng sẽ dùng tiếng phổ thông không được lưu loát để mà trả lời một vài vấn đề.
"Cảnh sát Lý Lãng, lúc ở thế giới bên kia, ngôn ngữ người xuyên không của quốc gia khác chúng ta có thể nghe hiểu được không?"
Một người xuyên không đột nhiên hỏi ra một vấn đề.
"Nghe hiểu chứ, về điểm này thì các ngươi yên tâm đi!"
Lý Lãng gật đầu, mở miệng nói: "Trong thế giới bên kia dường như tồn tại một loại lực lượng thần bí nào đó, có thể làm cho tất cả các chủng tộc có trí tuệ đều hiểu rõ lời nói của nhau, ngay cả người cá (Ngư nhân), nửa người nửa thú (Bán Thú nhân) mà nói, các ngươi cũng có thể nghe hiểu được!"
"Vậy là được rồi."
Người xuyên không kia gật đầu.
Một đoạn thời gian nữa trôi qua.
Mắt thấy mặt trời đã lặn, đồng hồ chỉ ra đến bảy giờ tối rồi.
Nhậm Quân lập tức bắt đầu sắp xếp cho Lý Lãng, An Kiệt Tư và Từ Thanh Minh xuống dưới ăn cơm tối, đồng thời cũng nhờ người sắp xếp chỗ ở cho họ một cách hợp lý.
Chờ sau khi sắp xếp xong cho ba người, Nhậm Quân mới quay trở lại phòng một lần nữa.
Giọng điệu của hắn trầm xuống, cực kỳ nghiêm túc nói: "Mọi người, những tin tức mà cảnh sát Lý Lãng và cảnh sát An Kiệt Tư mới nói, ta hy vọng các ngươi nghe một chút thì được, nhưng có một số việc tuyệt đối không được để ở trong lòng, đặc biệt là chuyện gia nhập Diệt Tà minh, thành thật nói với các ngươi, ở sau khi trở về vào tối hôm qua, ta đã liện hệ với nhân viên cấp cao của quốc gia, từ chỗ bọn họ đạt được một số tin tức liên quan tới Diệt Tà minh, nói tóm lại, đây là một tổ chức rất cực đoan, không tốt hơn chút nào so với tổ chức Tà Đạo, bọn họ thông thường đều vì cầu mục đích mà không từ thủ đoạn, đặc biệt giỏi về việc mê hoặc lòng người, rồi để cho người ta đi chịu chết, chúng ta ở thế giới bên kia, mọi chuyện đều phải lấy sự an toàn làm chủ, tuyệt không được tùy tiện nhúng tay vào tranh đấu của bất kỳ tổ chức nào!"
Mọi người lòng dạ ngẩn ngơ, thi nhau gật đầu.
Nhưng suy nghĩ thực sự trong nội tâm lại rất khó có thể nói rõ ra được.
Dù sao bon họ có hơn mười người ở vào lúc được truyền tống có khoảng cách xa với Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và những người khác, Nhậm Quân, Trình Thiên Dã tạm thời không quản được bọn họ.
"Dương Phóng, Ngô Minh, còn có các ngươi những người này, vị trị của mấy người các ngươi hoặc là cách chúng ta rất xa hoặc là chính bản thân mình cũng không biết mình đang ở đâu, hiện tại chúng ta cũng không có cách nào để chiếu cố các ngươi, các ngươi một mình ở trong Bạch Trạch vực thì nhất định phải vô cùng cẩn thận!"
Nhậm Quân thay đổi lời nói nhìn về phía Dương Phóng, Ngô Minh và những người khác.
Diện tích của Bạch Trạch vực quá rộng lớn.
Muốn đi tìm đối phương thì không khác nào đi mò kim đấy biển.
Hắn bây giờ chỉ cầu những người này có thể phát triển một cách âm thầm, không nên nhúng tay vào việc tranh đoạt vô vị.
"Hiểu!"
"Nhậm đội trưởng yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ chú ý cẩn thận!"
"Đúng vậy a!"
. . .
"Nhậm đội trưởng, tấm bản đồ Bạch Trạch vực kia chúng ta có thể copy một bản được không!"
Dương Phóng đột nhiên mở miệng hỏi.
"Được chứ, bản đồ này ta sẽ gửi vào trong nhóm, trong các ngươi ai cần thì đều có thể tự mình tải về."
Nhậm Quân mở miệng nói.
Mắt thấy sắc trời sắp muộn, bọn họ lại tiếp tục thảo luận một lúc cuối cùng mới để cho mọi người rời đi.
Sau đó mấy nhân viên chính quyền đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho Dương Phóng và những người khác.
Gian phòng xem như không tệ, khách sạn đặc biệt cung cấp bữa tối.
Nhưng vào ngày hôm sau, Dương Phóng và những người khác đã không trở về ngay lập tức.
Thay vào đó là tiếp tục một cuộc họp khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận