Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 98: Trở về một lần nữa!

"Ta cũng trúng độc?"
Tào trưởng lão vô cùng kinh hãi.
Đây không phải là độc của ta?
Phù phù! Phù phù! Phù phù. . .
Năm cái bóng người tất cả đều ngã nhào xuống mặt đất, miệng sùi bọt mép, co giật kịch liệt, thế giới trước mắt hoàn toàn là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì.
Dương Phóng than nhẹ trong lòng, trên người mặc áo bào đen, đầu đeo mặt nạ, đi từ bên ngoài đi vào.
Mắt nhìn thấy bốn tên võ giả muốn cướp của Tào trưởng lão, hắn dùng kiếm đâm chết từng người một, sau khi toàn bộ bị đâm chết thì hắn nhanh chóng lục soát trên người bốn người đó một lần, sau đó lập tức chui vào bên trong cái hố mà Tào trưởng lão đào ra.
Cái hố này không khác mấy so với cái hố mà hắn đào ra, có dây thừng chuyên môn, một đường kéo dài xuống bên dưới.
Dương Phóng nắm lấy dây thừng, cuối cùng yên ổn hạ xuống dưới lòng đất.
Chỉ thấy khu vực trong lòng đất có mấy chén đèn dầu, miễn cưỡng có thể quan sát được rõ hoàn cảnh xung quanh.
Ánh mắt của hắn đảo quanh liếc nhìn, lập tức nhanh chóng tìm kiếm ở chỗ này.
Sau khi tìm một vòng, Dương Phóng nhíu mày.
Không thấy?
Làm sao lại không thấy?
Trước đó rõ ràng nhìn thấy Tào trưởng lão vác một cái bao trèo tường vào.
"Chẳng lẽ còn có lối đi bí mật nào sao?"
Hắn chui vào gian phòng lần nữa, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận lại.
Một lát sau, dưới gầm giường của một gian phòng có dấu vết bùn đất xộc xệch, lập tức dùng trường kiếm gẩy gẩy, chẳng mấy chốc trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, phát hiện một cái bao.
Hắn lập tức cầm cái bao này ra.
Chỉ thấy bên trong lít nha lít nhít tất cả đều là bạc.
Số lượng rất nhiều, cộng lại ít nhất cũng phải có tới mấy trăm lượng.
"Tào trưởng lão, ta cứu được ngươi một mạng, lấy của ngươi một ít bạc cũng không tính là gì chứ?"
Dương Phóng nói nhỏ.
Hắn lập tức đóng gói toàn bộ cái bao này mang đi, sau đó dọc theo dây thừng leo ra khỏi cái hố.
Vừa mới ra khỏi cái hố, hắn lấy ra một viên giải dược, cong ngón búng ra, bắn thẳng vào trong miệng Tào trưởng lão còn đang mê man, sau đó khiêng bốn cỗ thi thể trên mặt đất, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, Dương Phóng hoàn tất công việc ném xác một cách thuận lợi, tiến tục chạy về phía nhà của mình.
Một đường trở về cái hố mình đào, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhóm, đổ tất cả đồ vật chứa trong cái bào xuống trên mặt bàn.
"Phát phát. . ."
Dương Phóng thì thào.
Không cần biết là ở thế giới hiện thực hay là ở thế giới này hắn đều chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế này.
Chỉ riêng là bạc đã có tới bốn năm trăm lượng.
Ngoài ra còn có các loại bảo thạch, trân châu, ngọc khí, rực rỡ muôn màu.
Ít nhất ở trong thời gian ngắn, hắn sẽ không phải phát sầu vì tiền.
...
Vó ngựa phi nước đại, tiếng động hùng dũng, ầm ầm cùng một chỗ như sóng thần.
Dẫn tới vô số người ở bên trong nơi định cư phải đưa mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy bên ngoài nơi định cư đột nhiên có lượng lớn kỵ sĩ trên người mặc áo đen xông tới, trong tay cầm vũ khí, khí tức hung hãn, đen nghịt giống như thủy triều, khí chất hùng tráng.
"Hắc Long quân!"
"Tại sao đám điên này cũng tới!?"
"Nguy rồi, nơi định cư này nước càng ngày càng đục rồi!"
. . .
Bên trong nơi định cư, người dân bản địa thậm chí còn bối rối hơn, nhanh chóng tránh đi vì sợ bị bọn họ đụng phải.
Đại hán khôi ngô cầm đầu, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi xuất hiện ở nơi định cư thì lập tức vung tay áo lên, nói: "Dán!"
"Vâng, thưa tướng quân!"
Mấy tên đại hán áo đen tất cả đều đồng loạt ra mặt hưởng ứng, nhanh chóng dán bảng truy nã được viết xong vào hai bên trên đường phố nơi định cư.
Trong lúc nhất thời, khiến vô số người vây xem.
Trong đám người, một số người xuyên không tới từ Lam tinh, một mặt kinh ngạc nghi ngờ, ở sau khi đọc nhanh xong, hai mặt ngạc nhiên nhìn nhau.
Thông Thiên giáo chủ?
Lại là Thông Thiên giáo chủ?
Vị đại lão này giết chết cao thủ của Hắc Long quân, khiến Hắc Long quân phải dán bảng truy nã?
Trên bảng truy nã viết, ai có tin tức của Thông Thiên giáo chủ, Hắc Long quân sẽ có trọng thưởng!
Sắc mặt bọn họ biến đổi thất thường, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
. . .
Trong lòng đất.
Dương Phóng khắc khổ tu luyện, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ở bên ngoài, chỉ cầu có thể nhanh chóng có được sức tự vệ trước khi đám người tới từ bên ngoài kia Huyết tế.
Lấy tình huống hiện tại tới xem, đừng nói là Ngũ phẩm, xem như trở thành Lục phẩm, chỉ sợ cũng không coi vào đâu.
Một áp lực lớn trước nay chưa từng có bao trùm nội tâm, kéo dài rất lâu không tiêu tan.
Nhoáng một cái lại hai ngày trôi qua.
Ở lúc Dương Phóng cắm đầu tu luyện, đột nhiên cảm giác đã lâu lần nữa truyền đến từ cánh tay của Dương Phóng.
Hắn nhanh chóng dừng lại động tác, nhanh chóng nhìn về phía cánh tay.
Trở về một lần nữa!
Trong lòng hắn cảm thấy phức tạp.
Nếu như có lựa chọn, hắn thật không muốn quay lại đây!
Quá mệt mỏi!
Dương Phóng lập tức đi về phía gian phòng dưới đất, trực tiếp nằm ở trên giường, bắt đầu chờ đợi thời khắc trở về.
Ở trước mắt thế giới nhanh chóng biến thành màu đen, thân thể như chìm vào trong bóng tối vô tận.
Một lát sau, Dương Phóng tỉnh táo lại lần nữa, miệng vẫn há to thở hổn hển, đột nhiên từ giường đứng dậy, toàn thân mồ hôi nóng nhễ nhại.
"Trở về rồi ..."
Dương Phóng thì thào.
Vẫn là ở trong khách sạn.
Vẫn là chiếc đèn bàn kia.
Mọi thứ đều giống như trước đó để hắn có loại cảm giác được thả lỏng chưa từng có.
Hắn lập tức cầm điện thoại di động lên, tiến hành quan sát.
Về thời gian thì cũng chỉ mới đi qua khoảng một giờ.
Dương Phóng mở nhóm trò chuyện và bắt đầu xem các bản ghi trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận