Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 510: Ngươi sớm đã hạ độc?

Mấy vị Viện chủ chắc hẳn không có nắm chắc có thể trong nháy mắt giải quyết được Long bà bà, cho nên mới không dám làm loạn một cách tùy ý.
"Ngươi nói có bốn vị Viện chủ? Chẳng lẽ lại có người trở về rồi?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Đúng vậy, trước đây không lâu Viện chủ Thanh Thành viện trở về, gia nhập với bọn họ."
Long bà bà nói.
"Là hắn!"
Dương Phóng nhíu mày.
Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện, lúc trước từ bỏ đệ tử, không đánh mà chạy, hiện tại trở về lần nữa, lại chủ động đầu nhập vào tổ chức Tà Đạo?
Người này thật đúng là đủ vô sỉ!
Hắn vung tay một cái, ánh sáng lóe lên, đầu tiên là thu hết sạch cổ sử trước mặt vào bên trong chiếc nhẫn, sau đó đi sang giá sách bên cạnh.
Ánh mắt Long bà bà ngưng trọng, ánh mắt lập tức rơi vào trên chiếc nhẫn trong tay Dương Phóng.
Trong lòng bà ta nổi lên sóng to gió lớn, khẽ thở phào.
Thân phận vị Tông chủ mới này dường như có hơi không đơn giản ...
"Chính Pháp quyết!"
"Liệt Thiên Thần chưởng!"
"Đại Diệt Thiên Long âm!"
"Phá Diệt Đao pháp!"
. . .
Tổng cộng có bảy tám bản bí tịch.
Mỗi một bản đều là võ học Siêu phẩm, vô cùng cao thâm.
Trong đó có tâm pháp, cũng có âm Ba công.
Hai mắt Dương Phóng sáng lên, không lo quan sát kỹ, lập tức vung tay lên, lấy đi toàn bộ.
Hắn có Lôi âm Hô Hấp pháp, không cần đến phải đi tu luyện Chính Pháp quyết.
Chỉ cần tu luyện loại võ học là được.
"Long bà bà, Hải Giác Thiên Nhai lâu đã trống rỗng, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ? Tiếp tục ở lại nơi này hay là đi theo ta?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Lão thân nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Tông chủ!"
Long bà bà trả lời.
"Đã như vậy, vậy ngươi đi ra ngọn núi hoang ngoài thành chờ ta, chờ đến khi cứu mọi người ra, ngươi mang theo bọn họ lập tức ... Hả?"
Tạp sát!
Đột nhiên, thân thể Dương Phóng nhảy lên, chấn vỡ nóc nhà, vững vàng đạp xuống bên trên, tỏa ra từng đợt khí tức cường đại.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, quần áo thổi phần phật, quan sát bốn phương tám hướng.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bảy tám cái bóng người đang lạnh lùng vây quanh ở nơi này.
Tứ Đại Viện chủ Phá Quân, Vân Ưng, Kim Cương, Thanh Thành, đều đã đến.
Từng người có khí chất khác biệt hình tượng khác biệt.
Mỗi một người đều vô cùng cường đại!
Ngoài bọn họ ra.
Còn có một vị Ngư nhân mọc ra lớp vảy màu vàng óng, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay cầm một cây xiên thép thô to, cao tới hơn ba mét, trên người mặc Tỏa Tư giáp lóe lên ánh sáng vàng kim, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Ở không xa thì là Tả Hữu hộ pháp của tổ chức Tà Đạo.
Lưu Ngọc, Long Khang!
Trong đó Lưu Ngọc ăn mặc hở hang, trên mặt nở ra nụ cười mỉm, trên đầu mái tóc dài đen nhánh xõa xuống như thác nước, một đôi chân dài trắng nõn, rất là nổi bật ở dưới ánh trăng, cười nói hì hì, "Tiểu đệ đệ, chính là ngươi giết chết Tà Mẫu chuyển sinh sao? Tối nay, ngươi thế nhưng là chạy không thoát."
Nàng ta thăm dò trên người Dương Phóng bằng một đôi mắt quyến rũ, với nụ cười rất tươi trên môi.
Long bà bà nhảy lên một cái, trong nháy mắt rơi vào bên cạnh Dương Phóng, sắc mặt chìm xuống, nói: "Tông chủ đi mau, lão thân ngăn cản bọn họ."
"Không cần! Ngươi đi trước đi, ta tự có thủ đoạn thoát khốn!"
Dương Phóng từ chối, ánh mắt lập tức nhìn về phía phương hướng bốn vị Viện chủ, nói: "Có vẻ như bốn vị Viện chủ vẫn không nhớ gì về những gì đã xảy ra trong ngày nhỉ?"
"Tiểu súc sinh, tối nay ngươi trốn không thoát!"
Trần Hồng Ưng nói với giọng điệu lạnh lùng, sát khí rất nặng.
"Tiêu Phóng, tối nay chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, ngươi cảm thấy mình còn có cơ hội để chạy thoát sao? Xem như ngươi hạ độc thì độc của ngươi có thể lan tràn ra bao xa?"
Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện lạnh lùng nói.
"Nhiều người như vậy sao?"
Dương Phóng nở ra nụ cười mỉa mai, nói: "Vì đối phó tại hạ một cái vãn bối lại xuất động nhiều người như vậy thì quả thực không tầm thường, có điều, các ngươi cảm thấy tại hạ đã dám đến chẳng lẽ không có chuẩn bị trước sao?"
"Ừm?"
Bốn vị Viện chủ tất cả đều cau mày lại.
"Các vị nếu như có tâm, không ngại trở về nhà xem xem, nhìn xem đệ tử, người thân của các ngươi bây giờ như thế nào rồi?"
Dương Phóng nói lời châm chọc.
"Ngươi sớm đã hạ độc?"
Viện chủ Phá Quân viện mở miệng gầm thét.
"Không nên tin hắn!"
Trần Hồng Ưng nghiêm nghị quát, "Người này ở chỗ này, nào có cơ hội hạ độc, lập tức bắt lấy hắn!"
"Nếu như các vị không tin, cho người về nhà tìm hiểu một chút không được sao."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, "Hiện tại các ngươi về nhà, có lẽ còn có cơ hội có thể cứu được thân nhân, nếu như chậm thêm một chút, còn có thể cứu được hay không, ta xem như không bảo đảm, ừm?"
Lông mày hắn nhíu lại, đột nhiên nở ra nụ cười tươi, nói: "Không cần các ngươi trở về, người báo tang đã tới."
Sắc mặt bốn vị Viện chủ cùng nhau thay đổi, đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ nghe nơi xa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Bốn năm bóng người đang nhanh chóng lao tới.
"Viện chủ, xảy ra chuyện rồi, đệ tử Vân Ưng viện tử thương thảm trọng, toàn bộ trúng độc ..."
"Đệ tử Phá Quân viện toàn bộ trúng độc ..."
"Kim Cương viện cũng trúng độc ..."
Từng cái bóng người kinh hoảng kêu to, sắc mặt tái nhợt.
Viện chủ Phá Quân viện, Viện trưởng Kim Cương viện trường mắt, gào thét một tiếng, thân thể giống như thiểm điện lập tức điên cuồng lao về phía nơi xa.
Cuối cùng không lo được đi đối phó Dương Phóng.
"Trở lại, tất cả các ngươi đều trở lại cho ta!"
Viện chủ Vân Ưng viện mở miệng quát chói tai, giống như nổi điên.
Nhưng hai vị Viện chủ này không ở lại lâu thêm, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận