Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 447: Hiên Viên Thành

"Tông chủ!"
Tống Kim Luân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thẳng vào Đông Phương Bạch, nói: "Môn hạ đệ tử của ta nhiều lần lập công lớn, lại phát hiện tung tích của Hung Ma nhất tộc, phần Thiên Tinh Ngọc tủy kia chắc là cũng nên ban thưởng xuống chứ?"
Đông Phương Bạch nhướng mày, nhìn về phía Tống Kim Luân.
Mấy viện khác cũng thi nhau nhíu mày.
Bỗng nhiên, Viên Thanh Sơn - Viện chủ Kim Cương viện nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tống viện chủ, cần gì mà phải vội vàng như vậy, Thiên Tinh Ngọc tủy tổng cộng chỉ còn bốn phần, cao thủ Thập phẩm của Thần Vũ tông chém giết bên ngoài, tối thiểu có mấy trăm người, ta thừa nhận đệ tử của ngươi lập xuống công lớn, có điều, ngươi làm sao biết được về sau những người khác sẽ không có công lớn? Nếu như những người khác cũng lập công lớn còn lớn hơn so với hắn thì nên ban thưởng như thế nào?"
"Có ý tứ gì?"
Tống Kim Luân vẻ mặt hững hờ, quay đầu nhìn về phía Viên Thanh Sơn.
"Không có ý gì, ban thưởng bây giờ còn quá sớm một chút."
Viên Thanh Sơn bình tĩnh nói: "Theo ý của ta, nên để ở sau khi hoàn toàn đánh tan tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân hẵng bàn về việc ban thưởng, tới lúc đó mới biết được công lao của người nào lớn hơn, ai càng nên được ban thưởng thứ đó hơn!"
"Hừ!"
Tống Kim Luân phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Dựa theo môn quy của tông môn, công lao của môn hạ đệ tử của ta sớm nên đạt được Thiên Tinh Ngọc tủy, ở trước khi tổ chức Tà Đạo xâm lấn, công lao của hắn đã đạt tới, chỉ là vì càng công bằng hơn, nên ta mới chưa xin cho hắn, Viên viện chủ chắc hẳn đã quên môn quy rồi!"
"Không dám quên, chỉ là Tống viện chủ quá nóng vội!"
Viên thanh sơn lãnh đạm nói.
"Tống viện chủ, ngươi quả thực có hơi vội."
Trần Hồng Ưng - Viện chủ Vân Ưng viện, là một nữ tử hơn năm mươi tuổi nói với giọng lạnh lùng: "Bây giờ là lúc nào, cái gọi là công lớn cũng chỉ có thể được xác định trong tương đối cuối cùng mới có thể kết luận ra được, hiện tại đã ban thưởng Thiên Tinh Ngọc tủy sẽ chỉ làm cho các đệ tử khác xuất hiện lo nghĩ, vô tâm giết địch!"
"Không sai, không nên ban thưởng!"
Lôi Tiêu của Phá Quân viện cũng thản nhiên nói.
Dù là công hay tư, bây giờ còn quá sớm để khen thưởng.
Sắc mặt Tống Kim Luân âm trầm xuống, nói: "Nói như vậy các vị là quyết tâm muốn bắt chẹt Tống mỗ rồi?"
"Tống viện chủ, còn xin ngươi nhận rõ tình hình trước mắt!"
Viên Thanh Sơn nói với giọng điệu bình tĩnh, "Đệ tử của ngươi đã có thể lập công như vậy, sao ngươi lại cần phải lo lắng hắn không chiếm được Thiên Tinh Ngọc tủy, phái hắn đi tiền tuyền, sớm muộn cũng sẽ đạt được thứ này!"
"Đủ rồi!"
Tống Kim Luân phất tay, vẻ mặt hững hờ, ánh mắt nhìn thẳng vào tông chủ Đông Phương Bạch, nói: "Đông Phương tông chủ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, môn quy trước đó có làm hay không?"
Đông Phương Bạch trong nháy mắt trầm mặc xuống.
...
Khoảng thời gian trôi qua.
Hai ngày sau.
Vùng nước rộng lớn, sương trắng mông lung, phóng tầm mắt vô tận.
Một chiếc thuyền tầng to lớn thả neo ở đây.
Nơi xa, một chiếc thuyền nhỏ lao vụt mà đến, nhanh chóng tiến lên ở trên mặt nước, nhấc lên từng mảnh từng mảnh sóng nước màu trắng.
Một lát sau.
Một nhân vật bí trên người mặc trường bào màu đen, đầu đeo mặt nạ màu trắng không mặt mũi, nhảy lên một cái, vững vàng rơi vào trên chiếc thuyền tầng trước mặt.
Bên trong thuyền tầng, sớm đã có một cái bóng người thân thể cao lớn chờ đợi đã lâu.
Người này thân thể cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trên người mặc trường bào màu vàng, tóc dài tỉ mỉ xõa sau vai, trên người toát ra một cỗ khí tức thanh u khó tả, giống như thung lũng vực sâu, khó có thể nhìn thấu.
Đó là người phụ trách chính của tổ chức Tà Đạo ở Bạch Trạch vực.
Chủ tế: Hiên Viên Thành.
"Ngươi đã đến."
Hiên Viên Thành nói với giọng điệu bình thản, nhìn bóng người đeo mặt nạ màu trắng vững vàng đáp xuống trước mặt mình.
"Không cần chờ, Đông Phương Bạch chỉ là một tên trẻ trâu, hắn xử lý sự việc không công bằng, vọng tưởng cân bằng bảy đại phân viện, quyền lợi của hắn sớm đã cạn, động thủ sớm một chút đi."
Bóng người đeo mặt nạ màu trắng vừa đáp xuống thì lạnh lùng mở miệng.
"Tình huống của những Viện chủ khác thì sao?"
Hiên Viên Thành hỏi thăm.
"Yên tâm, chỉ cần các ngươi xuất thủ, ta có chín mươi phần trăm chắc chắn có thể thuyết phục được hai vị Viện chủ khác gia nhập chúng ta, về phần những người còn lại, bọn họ đã sớm không đồng lòng với Đông Phương Bạch rồi, một khi động thủ, Thần Vũ tông chắc chắn sụp đổ!"
Bóng người mặt nạ màu trắng lạnh lùng nói.
"Ngươi thật giống như bị thương rồi?"
Hiên Viên Thành tiếp tục nói.
"Người kia so với ta cũng không khá hơn bao nhiêu."
Bóng người mặt nạ màu trắng phất tay lãnh khốc nói.
"Đông Phương Bạch núp ở Thần Vũ tông quanh năm, nếu như muốn dẫn ra ngoài, không trả giá đắt là không được, từ điểm này mà nói, ta cần phải tự mình ra tay. . . "
Hiên Viên Thành nói.
. . .
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng cố gắng tu luyện Lôi âm Hô Hấp pháp, xếp bằng ở bên trong thùng thuốc, toàn bộ thùng thuốc giống như sôi trào, ùng ục ùng ục rung động, nhắm mắt nội thị, thì có thể nhìn thấy ở bên trong cơ thể hắn có một cỗ lôi điệm màu tím đang sôi trào mãnh liệt, giống như nộ long (cơn thịnh nộ của rồng), dời sông lấp biển.
Vận công một cái, toàn bộ bên ngoài thân thể đều được lôi điện sáng chói bao phủ.
Qua đi một lúc lâu, dược dịch bên trong thùng thuốc mới dần dần trở nên trong suốt.
Tất cả tinh hoa trong đó đều đã được hấp thu hoàn toàn.
Hắn vươn người đứng dậy, lộ ra cơ bắp chắc chắn có lực, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí (khí dơ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận