Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 116: Thần chủng xuất hiện!

...
Dương Phóng trốn ở bên trong tổng bộ Hắc Hổ bang, đang bí mật tu luyện, lại bị đánh thức bởi một loạt tiếng kêu thảm thiết dồn dập, hắn mở hai mắt ra và nhìn về phía phương hướng bên ngoài theo bản năng.
"Đám súc sinh kia lại đang giết người rồi sao!"
Trong lòng hắn giật mình.
Nhìn theo cách này, bọn họ căn bản sẽ không chịu bỏ cuộc cho đến khi bọn họ giết sạch toàn bộ người còn sống ở nơi định cư này.
Đáng chết!
Đây là đang coi tính mạng con người như cỏ rác!
Một loại cảm giác nặng nề trước nay chưa từng có xuất hiện trong tâm trí của Dương Phóng.
Hắn hít thở một hơi thật sâu, để cho mình cố gắng lấy lại bình tĩnh một lần nữa.
"Không được gây chuyện, thực lực của ta bây giờ căn bản còn chưa thể nào thay đổi được bất kỳ điều gì ..."
Dương Phóng tự nói với bản thân mình.
Suy cho cùng!
Nếu như có khả năng, ai lại sẽ muốn trốn ở cái nơi này để làm một con rùa đen rút cổ đây?
Hắn ép buộc chính bản thân mình không được can thiệp vào quá nhiều chuyện chẳng liên quan đến mình, sau đó lại cố gắng tu luyện Bạo Khí quyết.
Ngay vào mấy canh giờ trước, tu vi của hắn cuối cùng cũng đã đột phá hoàn toàn, đạt tới Lục phẩm 20/600.
Ngay cả tư chất cũng theo đó mà thay đổi một lần nữa.
Biến thành nhân tài kiệt xuất 7/90.
Mà sau khi tư chất của hắn tăng lên, biến hóa rõ ràng nhất vẫn là tốc độ tu luyện công pháp.
Bạo Khí quyết ở sau mấy canh giờ tu luyện đã hoàn toàn nhập môn.
"Không cần biết, có thể luyện được bao nhiêu thì luyện bấy nhiêu đi."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
. . .
Lại mấy canh giờ nữa trôi qua.
Những đám cháy, những tiếng kêu thảm thiết vẫn tiết tục vang lên.
Những tiếng quát tháo, cướp đoạt vẫn tiếp tục diễn ra.
Những chuyện bi thảm đang xảy ra không ngừng nghỉ.
"Đại sư, cứu mạng, van cầu ngươi cứu lấy chúng ta!"
"Đúng vậy a đại sư, chúng ta dập đầu cho ngươi, đại sư mau mau cứu mạng chúng ta a!"
"Ô ô ô ô. . ."
Trong một con hẻm nhỏ chật hẹp, một đám người sống sót bị chặn lại ở nơi này.
Tất cả mọi người đều đang khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ dập đầu trước mặt Hắc Ấn hòa thượng, phanh phanh rung động, máu tươi ứa ra.
Hắc Ấn hòa thượng với vẻ mặt khổ sở, trong tay cầm Thiền trượng, một tay dựng thẳng lên, đứng ngăn ở trước người mọi người, nhìn về phía đám Hắc Long quân đang vây quanh ở phía trước.
"Thiện tai thiện tai, mong các vị rộng lòng thương xót!"
Hắc Ấn hòa thượng thương xót mà nói.
"Lão hòa thượng, ngươi dám chống đối lại với Hắc Long quân chúng ta là không muốn sống nữa sao?"
Một tên quân sĩ của Hắc Long quân mở miệng quát lớn với giọng điệu lạnh lùng.
"Các vị đã giết đến đủ nhiều rồi, còn xin buông tha một số đi."
Sắc mặt Hắc Ấn hòa thượng tỏ ra rất phức tạp.
"Buông tha một số? Nếu xảy ra trách nhiệm gì, ngươi có tới gánh chịu nổi không?"
Tên quân sĩ Hắc Long quân kia lạnh giọng mà quát.
"Hắc Ấn thiền sư!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ một bên đường vang lên, tràn ngập một luồng áp lực vô hình.
Tất cả quân sĩ Hắc Long quân đều nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng hành lễ.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
. . .
Chỉ thấy Kim Cương chưởng - Tống Vạn, với vẻ mặt lãnh đạm, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, từng bước một đi tới gần nơi này, hai vai rộng lớn, thân thể khôi ngô, một đôi mắt với ánh mắt vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tăng nhân trước mặt, nói: "Hắc Sơn tự là muốn tạo phản sao?"
"Không dám, không dám."
Hắc Ấn thiền sư thay đổi sắc mặt, "Bần tăng chỉ là muốn khuyên tướng quân bớt tạo sát nghiệt!"
"Tránh ra!"
Tống Vạn nói với giọng điệu lạnh lùng, "Bản tướng chỉ nói một lần, nếu như không tránh ra ta sẽ giết sạch tất cả mọi người ở nơi định cư này, chính ngươi tự chọn đi, là muốn toàn bộ người ở nơi định cư này đều chết, hay chỉ là một bộ phận người trong số đó chết!"
Hắc Ấn thiền sư biến sắc, kinh hãi nhìn về phía Tống Vạn trước mặt.
Chỉ cảm thấy người trước mắt này giống như là một con ác ma vậy.
Tất cả mọi người đứng ở sau lưng của Hắc Ấn thiền sư đều vô cùng hoảng sợ, càng liều mạng dập đầu hơn.
"Đại sư, cứu lấy chúng ta!"
"Đúng vậy a đại sư, cứu lấy chúng ta a, chúng ta không muốn chết!"
"Cứu chúng ta trước a!"
. . .
"Một!"
Tống Vạn nói với giọng điệu lạnh lùng, bắt đầu đếm số.
Hắc Ấn thiền sư nở ra nụ cười khổ, ngửa mặt lên trời rồi thở dài, "Bần tăng sai, sai rồi!"
Tay hắn cầm thiền trượng, rời khỏi nơi này.
Đông đảo quân sĩ Hắc Long quân lập tức nhe răng cười một cái rồi nhanh chóng lao về phía mọi người.
A!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên lần nữa.
Tống Vạn ánh mắt lãnh đạm, quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Ấn thiền sư, một mặt khinh thường.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng chấn động lớn, lớn đến kinh thiên động địa phát ra trực tiếp từ khu vực đường phố phía bắc, làm rung chuyển phần lớn nơi định cư này.
Kèm theo đó là một chùm ánh sáng kinh thiên rực rỡ.
Giống như một con rồng khổng lồ bay vút lên bầu trời cao, tỏa ra điềm lành rực rỡ.
Tống Vạn đột nhiên quay đầu lại, trong đôi con ngươi của hắn bắn ra tia sáng.
"Thật sự có Thần chủng!"
Hắn thật khó có thể tin được, giống như không thể tưởng tượng nổi vậy, đột nhiên hét lớn một tiếng, "Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của ta, lập tức tiến về khu phố bắc!"
Con tuấn mã dưới mông hắn lập tức điên cuồng lao về phía trước mà đi.
Đông đảo quân sĩ Hắc Long quân sắc mặt kinh ngạc thay đổi, bọn họ cũng lập tức đuổi theo, không thèm để ý đến việc đồ sát nữa.
Người của từng môn phái khác từ những phương hướng khác nhau cũng đều là như thế.
Tất cả võ giả đều đang lao về phía phương hướng nơi tỏa ra chùm ánh sáng kia.
"Thần chủng xuất hiện!"
"Đi mau!"
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận