Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 850 - Đan Thuật Chú giải



Chương 850 - Đan Thuật Chú giải




Ô ô ô ...
Bỗng nhiên, một cơn gió u ám lại xuất hiện trong phòng mà không báo trước, thổi nhanh qua các khe cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đen nhánh, ở trong mơ hồ giống như là một cái bóng đen mơ hồ đứng sừng sững ở đó, không động đậy.
Cách nơi cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen như mực.
Giống như là hình chiếu của hòn non bộ, đình đài.
Nhưng nó toát ra một cỗ khí tức khiếp người, khiến người ta cảm nhận được áp lực khó tả.
Trong lòng Dương Phóng cảm giác nặng nề, lạnh lùng nhìn sang.
Trong ba ngày liên tục, đêm nào cũng có một bóng đen quỷ dị xuất hiện ngoài cửa sổ.
Đây là ở dưới tình huống ăn Định Tâm đan vào.
Nếu không có Định Tâm đan, đoán chừng cảnh tượng sẽ lại càng quỷ dị hơn.
Tình huống như vậy thật để cho người ta đau đầu.
Ở vào thời điểm Dương Phóng suy tư trong lòng, đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, cảm nhận được trong giới chỉ truyền đế sự khác thường, lật bàn tay một cái, lấy mặt nạ màu trắng không mặt mũi trên viết số mười ba ra.
Mặt nạ đang xuy xuy phát sáng, tỏa ra một cỗ dao động yếu ớt.
Giọng nói của số một lập tức truyền tới từ bên trong.
"Số mười ba, ngươi bây giờ đang ở nơi nào? Không ngại tới đây một chút, lệnh bài Thần quốc xuất hiện."
"Số một ..."
Dương Phóng không động đậy, lặng lẽ nhìn vào mặt nạ trong tay, cũng không để ý tới.
Nói thật ra, hắn không rõ mục đích thực sự của số một, hiện tại hắn căn bản đã không dám đi quá gần với hắn.
Đối phương mặc dù đối tốt với hắn, nhưng lại tốt tới có hơi quá phận.
Hắn tình nguyện tiếp tục ẩn cư ở nơi này.
"Số mười ba, lấy thiên phú của ngươi, hiện tại chắc là thấy được sương mù hắc ám, nghe được âm thanh bên trong sương mù hắc ám đi, những chuyện này ta đều có biện pháp giải quyết, ngươi trước tiên tới một chút, ta không có ác ý gì với ngươi."
Giọng nói của số một tiếp tục vang lên, nói: "Nếu như ta có ác ý với ngươi mà nói, ngươi cảm thấy ngươi còn thể sống đến bây giờ sao? Có một số việc, ta cần ngay mặt nói rõ với ngươi."
Hắn tiếp tục nói, giọng nói truyền tới thông qua mặt nạ.
Dương Phóng cau mày, tiến hành suy tư.
Số một thế mà biết hắn bây giờ nhìn thấy được sương mù hắc ám và trải qua chuyện quỷ dị!
Điều này làm cho tâm trạng của hắn vốn bình tĩnh trở lại lại trở nên xôn xao không ngừng.
Chẳng lẽ những chuyện này đều nằm trong sự dự liệu của số một?
Đáng tiếc mặt nạ trong tay hắn, chỉ có chức năng tiếp nhận, không cách nào làm cho hắn đối thoại trực tiếp với số một.
Trong lòng Dương Phóng vô cùng do dự.
Trước đó thật vất vả mới rời khỏi Kình Thiên vực, hiện tại lại phải quay trở lại sao?
Thế nhưng là!
Nếu không trở về, làm sao đối phó với loại nguyền rủa càng ngày càng trở nên nghiêm trọng này?
Loại tình huống này, xa rời thực tế hiển nhiên là không thể thực hiện được.
Nói không chừng ngày nào đó, chính mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
"Số mười ba, ta ở Huyền Long tự chờ ngươi, nếu như ngươi tới, có thể tới nơi này tìm ta, thời gian không nên kéo dài quá lâu, tình huống bên trong Kình Thiên vực hiện tại vượt qua dự đoán, nhanh chóng tới."
Giọng nói của số một tiếp tục truyền ra.
Mặt nạ trong tay hắn chẳng mấy chốc lại chậm rãi bình phục lại một lần nữa.
"Huyền Long tự ... Huyền Long tự ..."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, trong lòng thầm than.
Chỉ thấy bóng đen mơ hồ ngoài cửa sổ kia ngày càng trở nên rộng lớn hơn.
Một mảnh đen kịt, giống như bao phủ toàn bộ cửa sổ.
Thật giống như khoảng cách với hắn càng ngày càng gần vậy.
Mà loại áp lực mờ nhạt đó cũng đang dần trở nên đáng sợ hơn.
Dương Phóng không thể không lập tức thầm mắng.
···
Hai ngày sau.
Trong khoảng sân rộng rãi.
Dương Phóng dừng việc tu luyện võ kỹ, bàn tay cẩn thận xoa xoa huyệt thái dương, trong ánh mắt hiển hiện tơ máu, tinh thần không phấn chấn, giống như đã mấy ngày ngủ không được ngon giấc vậy.
"Kình Thiên vực, xem ra thật phải quay trở lại đó một chuyến."
Dương Phóng nhíu mày thật chặt, có chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên, hắn sinh ra cảm ứng, ánh mắt nhìn về phía gian phòng của Liễu Vân.
Chỉ thấy Liễu Vân đang bố trí một lò luyện đan, bàn tay hắn liên tục đập vỗ, vang lên keng keng.
Giống như đang luyện đan.
"Liễu Vân, ngươi cũng biết luyện đan sao?"
Dương Phóng cất bước đi tới.
"Sư tôn."
Liễu Vân vội vàng mở miệng, dừng động tác lại, cười nói: "Ta không biết, chỉ là luyện mò mà thôi, luyện đến hiện tại cũng chưa nắm giữ được chút nào, đúng rồi, cha ta cho ta một quyển sách, ngươi muốn xem không?"
"Sách gì?"
"Đan Thuật Chú giải."
Liễu Vân lập tức cầm cuốn sách mà Liễu Tiên Quyền đưa cho hắn để một bên lên rồi đưa cho Dương Phóng.
Dương Phóng bàn tay khẽ run, nhẹ nhàng lật ra, quan sát cẩn thận.
Toàn bộ cuốn sách này thế mà tất cả đều là do Liễu Tiên Quyền tự tay viết ra, bên trong ghi chép kinh nghiệm luyện đan mấy chục năm của hắn, thủ pháp luyện đan và một số phương thức nhập môn luyện đan.
"Sách hay, sách hay!"
Ánh mắt Dương Phóng chớp động, mở miệng nói.
"Nếu như sư tôn muốn xem, cứ cầm đi xem đi, chỉ là, cần truyền cho ta hai môn tuyệt học nữa."
Liễu Vân hai mắt lóe lên.
Dương Phóng nhịn không được cười lên.
Gia hỏa này đây là đang chờ chính mình ở chỗ này.
"Thanh Vân bộ và Huyền Thiên kiếm ta truyền cho ngươi, ngươi đã luyện thành chưa?"
"Còn chưa, mới chỉ luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất, tuy nhiên nếu như có thể học được hai môn tuyệt học nữa vậy tự nhiên là tốt nhất."
"Tham thì thâm, như thế này đi, ta lại truyền cho ngươi một môn tên là Băng Liệt chỉ, chờ ngươi luyện Băng Liệt chỉ đến hỏa hầu nhất định, ta lại truyền cho ngươi một môn tên là Viêm Bạo chưởng!"
Dương Phóng nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận