Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1175 - Tấm gương thần bí



Chương 1175 - Tấm gương thần bí




Lục Đạo Luân Hồi của Dương Phóng quét tới, quét về phía cỗ quan tài bằng đồng to lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn hắn.
Cỗ quan tài to lớn bằng đồng thau kia dường như cũng đã chạm tới ánh sáng sáu màu đáng sợ, chợt lóe lên, lấy một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ tránh đi, xuất hiện ở một phương hướng khác.
"Các ngươi bị nhằm vào, quan tài to lớn trong bóng tối kia muốn giết sạch các ngươi!"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Cái gì?"
"Ngươi ... ngươi nói là thật hay là giả?"
Mọi người kinh hãi.
"Các ngươi đã thấy kết quả của người này rồi, ta không cần phải lừa các ngươi!"
Dương Phóng mở miệng nói.
Hắn lại nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài lớn bằng đồng thau kia, trong lòng nhanh chóng dâng trào.
Đối phương lùi lại.
Nó e ngại Lục Đạo Luân Hồi của chính mình?
Nói theo một cách khác, e ngại Thần chủng?
Dương Phóng đột nhiên mở miệng, "Tần Thiên Lý, chúng ta tiến vào sâu một chút!"
Chiếc quan tài cổ bằng đồng thau này đã ngăn cản bọn họ nhiều như vậy, nơi sâu chắc chắn có giấu bí mật gì đó.
Đối phương càng ngăn cản thì hắn càng muốn đi qua.
Tần Thiên Lý và những người khác không dám từ chối, vội vàng đi theo Dương Phóng.
Kẹt kẹt ···
Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh cực kỳ quỷ dị, giống như thể cái nắp đang dần dần mở ra vậy.
Vết nứt trên quan tài bằng đồng trở nên càng lớn hơn ...
Bàn tay trắng bệch bên trong bắt đầu mọc ra lông đen, mọc ra móng tay, lít nha lít nhít, dữ tợn và đáng sợ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chẳng mấy chốc đã biến lớn bằng cái khung cửa.
Sưu!
Chiếc quan tài bằng đồng cổ quỷ dị lại biến mất không thấy.
Ngay sau đó xuất hiện vô cùng đột ngột ở sau lưng hai bóng người, tốc độ đáng sợ cho dù là Dương Phóng thì cũng không phản ứng kịp.
A!
A!
Hai bóng người kia lập tức kêu lên tiếng thê lương thảm thiết, âm thanh vô cùng chói tai, bị bàn tay khổng lồ chộp lấy đột nhiên bóp nát.
Dương Phóng đột nhiên quay đầu, lộ ra vẻ kinh ngạc, sáu loại Thần chủng lập tức xuất hiện, ầm một tiếng, sáu cái vòng xoáy vô cùng quỷ dị hiện lên ở trong không trung, cố định không gian.
Từng đợt khí tức thần thánh khó tả liên tục không ngừng bộc phát ra từ sáu loại Thần chủng, sau đó sáu vòng xoáy đột nhiên hợp nhất làm một, lập tức từ bên trong quét ra một luồng ánh sáng sáu màu, bao phủ về phía quan tài bằng đồng cổ.
Tất cả mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc này khi ánh sáng tiêu tan, bọn họ cuối cùng cũng thấy được chiếc quan tài cổ vô cùng to lớn kia.
"Thứ gì vậy?"
"Vương giả tha mạng a!"
···
"Còn không giúp đỡ?"
Dương Phóng hét lớn.
Trong lòng mọi người càng kinh hoảng hơn.
Tần Thiên Lý mắng to một tiếng, vội vàng lên tiếng chào hỏi mọi người, lấy vũ khí ra, hung hăng đánh về phía chiếc quan tài cổ bằng đồng kia.
Chiếc quan tài to lớn bằng đồng vô cùng đáng sợ, nó giãy giụa kịch liệt, thậm chí còn tạm thời chống lại sự thôn phệ của ánh sáng thần thánh sáu màu.
Bỗng nhiên, hai bàn tay to lớn lại thò ra từ bên trong, tóm lấy hai người họ một lần nữa.
A! A!
Tiếng kêu thảm vang lên.
Khoảng khắc bị bắt lại, hai người này giống như mấy người trước đó, tất cả đều lập tức khô héo lại, da bọc xương.
Mà ở trong nháy mắt nó xuất thủ, Dương Phóng nắm lấy cơ hội, vỗ ra một chưởng, ầm một tiếng, đánh cho nó rời khỏi mặt đất, bị ánh sáng thần thánh sáu màu quét qua, trực tiếp rơi vào trong vòng xoáy sáu màu đáng sợ, bắt đầu hứng chịu sự tàn phá của vòng xoáy sáu màu.
Từng đợt lực lượng kinh khủng đang bộc phát bên trong vòng xoáy sáu màu, ầm ầm rung động, vô cùng đáng sợ, chấn động đến vòng xoáy sáu màu cũng phải lay động.
Nhiều lần chiếc quan tài màu đồng cổ muốn lao ra ngoài, đều được Dương Phóng kéo vào lần nữa.
Lục Đạo Luân Hồi hiện tại, mạnh hơn rất nhiều so với Ngũ Sắc Thần Quang trước đó.
Đặc biệt là có sự gia nhập của Nhân Quả Thần chủng, khiến cho uy lực của nó tăng lên gấp bội.
Vô số chuỗi nhân quả nặng nề vây khốn quan tài cổ bằng đồng, không ngừng kéo nó sâu vào bên trong vòng xoáy sáu màu.
Nó giãy giụa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu.
Đến cuối cùng nó hoàn toàn chìm vào trong vòng xoáy sáu màu.
Dương Phóng thở hổn hển dữ dội, cảm thấy sức lực đã cạn kiệt, vội vàng lấy đan dược ra, nhanh chóng ăn vào.
Hắn cũng không dám chờ lâu, mà là tiếp tục đi về phía nơi sâu.
Tần Thiên Lý sắc mặt trắng bệch, quan sát hoàn cảnh trống rỗng xung quanh, rùng mình một cái, vội vàng đi theo Dương Phóng.
"Người tiến vào tất cả đều đã chết hết."
Chỉ còn lại có hai người bọn họ.
"Đó là cái gì?"
Đột nhiên, Tần Thiên Lý kinh hô lên.
Ở đằng trước bọn họ truyền đến một cỗ dao động thần bí.
Một vật khổng lồ giống như tấm gương xuất hiện, ánh sáng bên trong mông lung, từng cảnh tượng hiện lên, không ngừng thay đổi, thần bí khó lường.
Sau khi Dương Phóng quan sát cẩn thận thì trong lòng giật mình.
Cảnh tượng trong gương, rõ ràng là ... mảng Càn!
Không chỉ là mảng Càn, hình ảnh trên đó đang thay đổi, ngoại trừ mảng Càn ra, chẳng mấy chốc lại xuất hiện cảnh tượng của mảng khối khác.
"Chẳng lẽ là lạc ấn?"
Dương Phóng kích động trong lòng, rồi lại không thể tin được, cuối cùng lật bàn tay một cái, Nhuyễn kiếm màu tím hiển hiện, lập tức vung tới, đánh vào trên mặt gương trước mặt.
Ngoài dự liệu, toàn bộ Nhuyễn kiếm màu tím lập tức xuyên thấu mặt kính.
Như thể thực sự có một thế giới đằng sau tấm gương.
Dương Phóng thay đổi sắc mặt.
Có thể xuyên qua?
Hắn thu hồi Nhuyễn kiếm màu tím lại, trong lòng nhanh chóng quay cuồng, cuối cùng đưa bàn tay ra.
Xoát!
Ánh sáng lóe lên, nửa người trong nháy mắt đi qua mặt kính.
"Đại ca!"
Tần Thiên Lý kinh hô.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận