Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 595: Còn dám tới lập tức đánh chết!

"Đi thôi, tiếp tục tìm kiếm tất cả mọi thứ."
Người đàn ông tóc xanh lam mở miệng nói.
Từng tên cao thủ Địa Hành tộc hành động nhanh chóng, tìm kiếm về phía trước.
Từng cỗ thi thể của Ngư nhân liên tục được lật ra.
Từng loại bảo vật được bọn họ cướp đoạt lần lượt được tìm thấy.
Trong quá trình lục soát.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến tiếng gió rít yếu ớt.
Người đàn ông tóc xanh có cảm giác, cau mày và đột ngột nhìn lại.
Chẳng mấy chốc!
Một số bóng người nhanh chóng tiếp cận từ đằng xa.
Trong đó có hai người, rõ ràng là được hắn phái ra ngoài, phụ trách tuần tra xung quanh, tên là Đinh Tam và Từ Tứ, chỉ có điều cả hai người bọn họ dường như đều bị thương nặng.
Sau lưng bọn họ lại còn có hai người đi theo.
Một người trong đó ...
Ánh mắt người đàn ông tóc lam ngưng trọng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thánh Linh?
Bên trong Bạch Trạch vực cũng xuất hiện cao thủ Thánh Linh cảnh?
"Thiếu chủ!"
Người đàn ông đội mũ đỏ một mặt hoảng sợ, miệng phun máu tươi, vội vàng mở miệng, nói: "Chúng ta là bị ép, Đinh Tam bị rót nước thuốc vào, không theo ý mình!"
"Ngậm miệng!"
Người đàn ông tóc lam nói với giọng điệu lạnh lùng.
Người đàn ông đội mũ đỏ sắc mặt trắng nhợt, không dám nhiều lời.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao phải làm tổn thương thủ hạ của ta?"
Người đàn ông tóc lam hỏi thăm.
Một đôi ánh mắt rơi vào trên người Dương Phóng, khí tức toàn thân phát ra, bao phủ xung quanh.
Từng người của Địa Hành tộc thi nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng, toàn bộ đều nâng cao cảnh giác, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Sau khi Dương Phóng đáp xuống đất, lập tức nhìn những người trước mặt mình một cách vô cùng thích thú.
Người của Địa Hành tộc!
Thú vị!
Loại thần thông thiên phú này quả thực là thủ đoạn tuyệt hảo để chạy trốn.
"Hai vị thủ hạ này của ngươi đả thương người của ta, ta bắt giữ bọn họ đòi một lời giải thích, không quá phận chứ?"
Dương Phóng mỉm cười.
"Lời giải thích? Ngươi muốn giải thích cái gì?"
Người đàn ông tóc lam nhíu mày, nhưng không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Dương Phóng.
"Nghe nói các ngươi giết đám Ngư nhân kia, ta muốn chia một chút đồ vật."
Dương Phóng mở miệng.
"Ừm?"
Người đàn ông tóc lam ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ngươi cũng muốn thứ kia?"
"Không, ta muốn Cửu U Thiên Ma kim!"
Dương Phóng nói.
"Cửu U Thiên Ma kim?"
Người đàn ông tóc lam phát ra tiếng hừ lạnh nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng một câu nói của ngươi?"
Dương Phóng nhíu mày lại.
"Có ý gì? Nói như vậy, ngươi là muốn đánh một trận rồi?"
Dương Phóng mở miệng nói.
Đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh, bàn chân giẫm một cái về phía mặt đất.
Ầm!
Một cỗ lực lượng rung động vô hình phát ra từ lòng bàn chân hắn, trong nháy mắt tràn vào lòng đất, mấy người Địa Hành tộc mới vừa chui ra từ lòng đất, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể không có giấu hiệu báo trước nào bị chấn động ra khỏi mặt đất, thi nhau bay lên rồi rơi đạp vào nơi xa.
"Không biết sống chết, Siêu phẩm đệ tam quan cũng chưa tới mà cũng đòi đánh lén ta? Muốn chết phải không!"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng.
Sắc mặt người đàn ông tóc lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phóng.
Thoáng một cái hắn đã có thể nhìn ra được sâu cạn của Dương Phóng.
Đối phương giống như nắm giữ một loại lực lượng chấn động, có thể điều động mặt đất chấn động, làm cho người của hắn vừa mới chui vào lòng đất trực tiếp bị chấn động ra ngoài.
Hơn nữa!
Hắn nhìn ra được, Dương Phóng dường như đang cố tình lưu thủ.
Nếu không chỉ một kích chắc là cũng đủ để giết chết mấy tên tộc nhân của hắn.
Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhắm mắt lại.
Sau đó, ánh mắt mở ra lần nữa, mặt vô biểu tình, lạnh lùng như điện.
"Đả thương người của ta còn muốn đòi ta cái gì, người của Đại Hành tộc lúc nào có thể mặc cho người định đoạt như vậy rồi?"
Người đàn ông tóc lam nói với giọng điệu lãnh đạm, toàn bộ thân hình chậm rãi hiện lên từ lòng đất, quanh người bao phủ ánh sáng đen, tràn ngập một cỗ khí tức cường đại nói:
"Ngươi nói bọn họ đả thương người của ngươi, ta còn nói là ngươi động thủ trước đây, chiến thắng ta, sau khi chiến thắng ta thì tất cả mọi thứ đều là của ngươi."
Ầm!
Quần áo trên người hắn phồng lên, toàn bộ thân hình ở trên cơ sở vốn có lại biến lớn một vòng, giống như thổi phồng lên vậy, từng khối cơ bắp nổi lên, gân xanh nổi lên, trong nháy mắt cao tới hơn ba mét.
Những mảnh vải rách chằng chịt khắp trên dưới toàn thân.
Cả người giống như hóa thành Cương Thiết Ma khu vậy, bùng phát ra từng đợt khí tức đáng sợ.
Những người khác của Địa Hành tộc ở xung quanh cũng thi nhau tản ra, ánh mắt lãnh đạm tiếp tục nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng cau mày lại, đột nhiên bàn chân giơ lên, lại giẫm xuống mặt đất một lần nữa.
Ầm!
Lại là hai tên Địa Hành tộc bị chấn văng ra khỏi lòng đất, miệng phun máu tươi, thân thể lập tức hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Rõ ràng là hai tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan.
"Còn dám tới lập tức đánh chết!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm.
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, người đàn ông tóc lam ở đối diện đã điên cuồng xông tới, cát bay đá chạy, khí tức kinh khủng ánh sáng đen cuộn trạo mãnh liệt trên người, giống như hóa thành một con hung thú vô song, dọc đường những nơi chạy qua, mặt đất lập tức nổ tung, từng khối đã vỡ vụn rầm rầm rung động.
Một bàn tay lớn được bap phủ ánh sáng đen kinh khủng dữ tợn lập tức hung hăng trảo về phía thân thể Dương Phóng.
Riêng cái bàn tay này đã đạt tới lớn như cái nồi sắt.
Lực lượng dữ tợn, bất khả chiến bại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận