Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1056 - Đồ đệ tốt a, ngươi thật là biết hiếu kính sư phụ ...



Chương 1056 - Đồ đệ tốt a, ngươi thật là biết hiếu kính sư phụ ...




"Ba số 0 ba số 1."
Diệp Huyền vội vàng trả lời.
"Được rồi, chờ lần sau ta gặp được sư tôn thì sẽ chuyển cho sư tôn."
Dương Phóng gật đầu.
"Đúng rồi Đại sư huynh, sư tôn ngày thường có nhận quà hay không, ta tùy tiện tặng cho hắn cái này có thể làm cho hắn không vui hay không?"
Diệp Huyền đột nhiên phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi.
Cao nhân như vậy đã không cần dùng tiền tài để cân nhắc.
Chính mình vừa lên tới đã tặng một tấm thẻ ngân hàng, luôn ẩn chứa một loại gọi là tầm thường trong đó.
Cũng không biết đối phương có thích hay không.
"Sẽ không, sư tôn lão nhân gia ông ta là người hiền lành, chỉ cần là đệ tử tặng thì hắn đều sẽ vui vẻ"
Dương Phóng mỉm cười.
Làm hắn không vui sao?
Nói đùa cái gì vậy?
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Diệp Huyền mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn lộ ra nụ cười tươi.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ánh mắt trông mong của Dương Phóng nhìn về phía mình, như thể đang mong chờ điều gì, hắn lập tức phản ứng lại, vỗ đùi một cái, vội vàng lấy thẻ ngân hàng ra từ trong ví tiền của mình, mặt mũi tràn đầy nụ cười dày đặc, vô cùng cung kính đưa cho Dương Phóng, cười nói: "Đại sư huynh, một chút tấm lòng nho nhỏ, còn xin Đại sư huynh cũng nhận lấy, mật mã giống như trước đó."
"Ha ha, Diệp sư đệ thật sự là quá khách khí, ta làm sao có thể nhận được đây, nhận lấy thì ngượng ngùng a?"
Dương Phóng cười nói.
"Mọi người đều là người trong nhà, có gì đâu mà phải ngượng ngùng, tiểu đệ sau này còn mong trông cậy nhiều hơn vào Đại sư huynh, hy vọng Đại sư huynh có thể nói nhiều câu nói tốt hơn về ta ở trước mặt sư tôn."
Diệp Huyền cười nói.
"Dễ nói, dễ nói."
Dương Phóng cười ha hả.
Cả hai đều đạt được nhu cầu của mình và cả hai đều vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi Đại sư huynh, vậy ta không tiếp tục ở đây lâu thêm nữa, bên phía quân khu còn có chuyện khác cần ta phải đi xử lý kịp thời."
Diệp Huyền cười nói.
"Ồ? Là chuyện gì vậy?"
Dương Phóng tò mò nói.
"Lần trở về này lại có sinh vật ngoài hành tinh mới xuất hiện, ngay tối hôm qua mới vừa vặn được quân đội điều tra đến, thực lực đáng sợ, cực kỳ khó chơi, không yếu hơn so với lần trước, ta bây giờ thật vất vả mới dành ra được chút thời gian."
Diệp Huyền ngưng giọng nói.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu, nói: "Vậy ngươi đi sớm một chút đi."
"Được."
Diệp Huyền trả lời, lập tức đi ra ngoài rời đi.
Ở hắn vừa mới rời đi, Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, nhìn về phía hai tấm thẻ ngân hàng trong tay.
Có ngân hàng cách không xa chỗ ở, vừa đúng có thể đi ra ngoài kiểm tra một chút.
Dương Phóng đổi giày, lập tức chậm rãi ung dung đi về phía bên ngoài tiểu khu.
Hai tấm thể ngân hàng chẳng mấy chốc đã tra ra được số dư còn lại, để hắn phải âm thầm líu lưỡi.
Diệp Huyền này, thủ bút thực sự quá lớn.
Bên trong tấm thẻ ngân hàng tặng cho 'Sư tôn' kia có số dư rõ ràng là 8.888.888.
Bên trong tấm thẻ ngân hàng tặng cho chính mình thì số dư là 1.111.111.
Khoản tiền lớn như thế này, quả thực để cho Dương Phóng có loại cảm giác không biết nên tiêu như thế nào.
Mặc dù đã quen nhìn những chuyện lớn ở thế giới bên kia, nhưng ở thế giới hiện thực này xưa nay thế nhưng là chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống của người có tiền.
Khoản tiền lớn lên tới tám trăm vạn, tiêu như thế nào?
Thử hỏi ngươi tiêu như thế nào?
"Đồ đệ tốt a, ngươi thật là biết hiếu kính sư phụ ..."
Dương Phóng thì thào trong lòng.
Thu hai tấm thẻ ngân hàng lại, rời khỏi nơi đây.
Dù sao bây giờ có Diệp Huyền cái đinh đóng đinh vào chính phủ (chính quyền) này, bản thân mình sau này cũng không trở thành hai mắt đen thui không biết gì.
Sau này chính phủ có bất kỳ tin tức mới nào, bản thân mình chắc hẳn cũng có thể biết được thông qua Diệp Huyền.
Tuy nhiên!
Diệp Huyền nói cho cùng còn chưa phải là nhân viên vốn 'trong biên chế', đoán chừng một số bí mật cốt lõi có liên tạm thời vẫn sẽ bị giấu giếm.
Cho nên!
Có nên bồi dưỡng thêm mấy tên nhân viên nằm 'trong biên chế' hay không?
Trong lòng hắn không thể không suy nghĩ.
···
Tại quân khu phía Nam.
Vẻ mặt tươi cười của lão giả thần bí vẫn như ngày hôm qua, sau khi ăn cơm xong, ngồi ở trên ghế vừa gặm dưa hấu vừa vuốt xem video ngắn, ngày ngày thảnh thơi thành thơi, cũng không muốn đi ra bên ngoài nữa.
Ngay cả bây giờ cầu xin hắn ra ngoài, hắn cũng tuyệt đối không chịu ra bên ngoài lãng phí chút thời gian nào.
Điện thoại nơi tay, ta có cả thiên hạ.
Thế giới bên trong còn muốn đặc sắc hơn mấy lần so với bên ngoài.
"Tiền bối, ngài đại phát một chút từ bi, nói cho chúng ta biết đi, loại cánh cổng bằng đồng thần bí kia, trên thế giới này của chúng ta đến cùng có bao nhiêu cái?"
Một nữ tử xuyên không mặc váy xếp ly ngắn, đi tất dài đến đầu gối, ăn mặc hở hang, trên mặt lộ ra vẻ 'trong sáng', hai tay bóp lấy bả vai của lão giả thần bí, lay động không ngừng, trong miệng thì nũng nịu nói: "Tiền bối, van cầu ngài a, ngài hãy nói một chút đi."
Bên ngoài gian phòng.
Thì là một nhóm nhân viên nhà nước khác, đang đứng ở đó ngóng trông.
"Ai ai ai, đừng lay động, đừng lay động, rung màn hình."
Lão giả thần bí bị lay động đến hoa mắt một hồi không xem được video, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn, trong miệng thở dài nói: "Lão nhân gia ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, tuy nhiên có một số việc, lão nhân gia ta bây giờ căn bản không thể nói, xem như nói thì cũng không có chỗ tốt cho các ngươi."
P/S: Ta thích nào ... chương 3 ... cầu KP...



Bạn cần đăng nhập để bình luận