Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 443: Ngư nhân chết hàng loạt

"Nếu như hai vị trưởng lão không chê, hai cái rương vàng bạc này nguyện ý dâng cho hai vị, hy vọng hai vị trưởng lão đừng chê ít!"
Dương Phóng chỉ vào hai cái rương vàng bạc ở bên cạnh.
"Ừm?"
Hai vị trưởng lão ngẩng đầu đưa mắt nhìn, vẻ mặt lập tức hơi chậm lại, không nói thêm lời.
Dương Phóng vung tay lên, lập tức để mọi người áp giải Hoàng Thiên Hải cùng với những tài vật khác rời khỏi nơi này.
...
Ban đêm cùng ngày.
Bên trong Hoàng Gia bảo.
Từng mùi khí tức tôm cá tươi nồng nặc lan tràn ra ngoài.
Một tên rồi lại một tên Ngư nhân quỷ dị, trong tay cầm xiên thép, từ đằng xa lướt đến, trong đó có ba tên vô cùng đáng sợ, tất cả đều có tu vi Siêu phẩm.
Ánh mắt lạnh lùng rơi vào bên trong Hoàng Gia bảo.
"Xảy ra chuyện!"
"Tất cả đều chết!"
"Lục soát!"
Một tên Ngư nhân Siêu phẩm lạnh giọng phất tay.
Mọi người bên cạnh nhanh chóng lướt đi, lục lọi trên từng cỗ thi thể một.
Một lát sau.
Một đám Ngư nhân lại tập trung lại một chỗ.
"Tái Nhân Tư chết rồi, Vũ Khúc Tinh Quân không thấy đâu!"
"Chắc là còn sống, nghĩ biện pháp liên hệ với bọn họ!"
Một đám Ngư nhân lạnh như băng nói.
Một tên Ngư nhân trong đó từ trong ngực lấy ra một cái ống trúc màu đen, lập tức mở cái nắp ra.
Từ trong ống trúc một con phi trùng màu đen bay ra, vo vo ve ve, vừa mới xuất hiện thì bay một vòng tại chỗ, sau đó lập tức bay thẳng ra bên ngoài.
Một đám Ngư nhân ánh mắt lạnh lùng, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức cấp tốc chạy theo.
. . .
Một phương hướng khác.
Bóng đêm đen nhánh.
Trăng khuyết như lưỡi câu.
Trên ngọn một cây cao to lớn, một bóng người cao to khổng lồ cao ước chừng hai mét đang lặng lẽ đứng ở đó, trên người mặc vào một bộ giáp đen thật dày bao bọc từ đầu cho tới chân.
Trên bộ giáp phủ kín gai ngược, dữ tợn, uy vũ, bá khí tuyệt luân.
Đặc biệt là ở chỗ sau lưng, lít nha lít nhít gai ngược che kín, ngay cả mười ngón tay đều vô cùng sắc bén, một mảnh đen kịt, ở dưới đêm trăng thậm chí không ánh sáng phản xạ.
Toàn bộ giáp là màu đen như là một cỗ máy giết người đáng sợ!
"Đáng tiếc, hai tên trưởng lão Siêu phẩm kia cũng quá không đáng tin cậy, thế mà có thể để cho Vũ Khúc Tinh Quân chạy trốn ..."
Dương Phóng tự nói.
Một đôi mắt léo lên ánh sáng khó miêu tả dưới ánh trăng đêm.
Vũ Khúc Tinh Quân chạy trốn kia nhất định phải xử lý.
Bằng không về sau chắc chắn sẽ tới để trả thù.
Tình huống này không phải là điều mà Dương Phóng muốn thấy.
Cũng may lúc động thủ ban ngày, Túy Hồn hương đã thẩm thấu vào trong không khí, dính ở trên người của đối phương.
Giờ phút này theo mùi hương tìm kiếm là được.
Sưu!
Thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, lập tức biến mất khỏi nơi đây.
...
Trong một hang động bí mật tối tăm.
Một bộ thi thể dính đầy máu tươi bị Dương Phóng thuận tay ném ra bên ngoài, đập vào trên vách động bên cạnh.
Dương Phóng rũ bỏ vết máu trên lòng bàn tay, bước ra khỏi hang động và ngước nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài.
Vốn tưởng rằng làm theo dập khuôn là có thể tìm được những thành viên khác của Thất Đại Tinh Thần, không nghĩ tới lại chỉ tìm được một tên Vũ Khúc Tinh Quân.
Mặc dù cũng xem như là được rồi.
Ít ra không có để cho đối phương làm rò rỉ tin tức ra ngoài.
Một đơn này dừng ở đây, xem như hoàn toàn kết thúc.
Sau đó chính là trở về tông môn xin Thiên Tinh Ngọc tủy.
Một khi phần Thiên Tinh Ngọc tủy thứ hai tới tay, như vậy thực lực của hắn là có thể thể hiện ra bên ngoài một cách quang minh chính đại.
Thậm chí còn có thể mượn cơ hội bế quan một đoạn thời gian, tránh xa vòng xoáy của chiến trường.
Dương Phóng nhìn thoáng qua hang động tối tăm kia một lần nữa, tung người nhảy lên, vèo một tiếng, trong nháy mắt lao về phía bên ngoài, bàn chân giẫm ở trên vách động, trực tiếp để lại một dấu vết nhàn nhạt.
Thiết Ma Chiến giáp mới đúc xong quả nhiên cường đại.
Giống như dự tính của hắn, có thể phát huy ra uy lực gấp năm lần.
Phối hợp với Thanh Vân bộ và Phong luật, thậm chí ngay cả tốc độ cũng có thể tăng vọt.
Sưu! Sưu! Sưu!
Trong khu rừng rậm tối tăm.
Thân thể Dương Phóng lập lòe không ngừng, đen nhánh mà yêu dị, mỗi một bước lóe ra đều có thể lao ra mấy chục thước, tài năng như thần, làm cho người sợ hãi thán phục.
Trong lúc đó Phong luật - cảm nhận đang phát động không ngừng.
Hai lỗ tai của hắn giống như Thuận Phong nhĩ vậy, lắng nghe động tĩnh kỳ dị từ bốn phương tám hướng.
Thoáng cái đã mười mấy phút trôi qua.
A!
Đột nhiên, từ sâu trong rừng rậm trực tiếp truyền ra tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm, tràn ngập thống khổ, để cho người nghe phải rùng mình, giống như nhận lấy tra tấn gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
Dương Phóng đột ngột dừng lại, lộ vẻ ngạc nhiên và nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh.
Không bao lâu sau, từng đợt âm thanh càng yêu dị hơn nữa truyền ra.
Cờ rốp!
Cờ rốp rắc!
Từng đợt âm thanh giống như xương cốt vỡ nát truyền ra, vang vọng ở trong đêm tối, theo đó là từng tiếng thở dốc nặng nề.
Yêu thú?
Dương Phóng trong lòng ngưng trọng, vẫn là không dám ngang nhiên xông qua mà là quay người là chạy.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Không cần thiết phải trêu chọc phiền phức cho chính mình.
Sưu!
Dương Phóng đổi một cái phương hướng, nhanh chóng lao ra.
Có điều lần này vừa mới xông ra không được bao xa, thân thể của hắn lại dừng lại lần nữa, tròng mắt hơi co rụt lại.
Phía trước, trên khoảng đất trống rộng lớn.
Lượng lớn thi thể đang nằm, máu tươi tràn ngập tỏa ra từng khí tức đặc biệt của tôm cá tươi.
Nhìn một cái, tất cả đều là Ngư nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận